Nhà chồng tôi có 4 người con, 3 trai 1 gái và chồng tôi là con út. Vì ông bà cố sinh thêm một đứa con nữa nên khoảng cách tuổi tác giữa chồng tôi và các anh chị khá lớn. Và thế nên khi chúng tôi cưới nhau thì họ cũng đã có gia đình và con cái hết cả rồi. 

Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi đã xin phép bố mẹ chồng để được ra ở riêng nhưng lúc đó cả hai người đều không muốn. Không phải vì khó khăn gì với con cái mà mẹ chồng tôi bảo rằng: "Bây giờ bố mẹ già rồi, sức khỏe cũng chẳng còn như trước nên có nhiều việc phải nhờ các con. Mà các con lại đang trong giai đoạn sinh con đẻ cái nên có gì bố mẹ còn giúp cho. Cứ xem như 2 bên cùng giúp đỡ lẫn nhau vậy."

Dù là con dâu nhưng nghe mẹ chồng nói mà tôi cũng không khỏi xúc động. Chồng tôi thì vẫn muốn ra ở riêng cho thoải mái nên tôi lại động viên chồng ở lại. Đương nhiên vì sống chung nên không tránh được những lúc mâu thuẫn nhưng có thể nói mối quan hệ với bố mẹ chồng của tôi khá tốt. Thậm chí tôi còn biết ơn ông bà vì đã đỡ đần tôi lúc sinh nở, con nhỏ nên luôn cố gắng đối xử với ông bà tốt nhất có thể.

2 năm trời chăm sóc mẹ chồng chẳng kể công, tôi lại bị anh chị chồng gán tội ích kỉ chỉ vì một câu nói - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Thế nhưng khi con tôi được 3 tuổi thì bố chồng đột ngột qua đời sau một cơn bạo bệnh. Mẹ chồng tôi vì thương nhớ ông nên buồn bã và ít nói hơn hẳn trước đây. Không chỉ có thế bà cũng không còn được khỏe mạnh và minh mẫn nữa. Có lẽ chính vì vậy mà cách đây 2 năm mẹ chồng tôi đã trượt chân ngã trong nhà tắm và liệt nửa người.

Từ khi mẹ chồng gặp tai nạn như thế đến nay, tất cả đều do một tay vợ chồng tôi chăm sóc. Các anh chị chồng đều lấy lý do bận rộn công việc, con cái và ở xa để thoái thác hết cho chúng tôi. Nghĩ phận làm con nên chúng tôi luôn cố gắng chăm sóc mẹ chu đáo mà chưa một lời kể công hay than thở nào.

Hôm cuối tuần vừa rồi là giỗ bố chồng tôi, các anh chị chồng tề tựu khá đông đủ nên đã diễn ra một cuộc họp gia đình. Anh cả chồng tôi là người mở lời đầu tiên, anh bảo: "Bây giờ bố mất cũng lâu rồi mà mẹ thì ốm đau lay lắt nên anh nghĩ nhân dịp gia đình có mặt đông đủ, anh em bàn chuyện thừa kế luôn. Ý của anh là chia mảnh đất và căn nhà thành 5 phần bằng nhau, 4 đứa 4 phần còn 1 phần của mẹ. Vợ chồng chú út chăm sóc mẹ từ trước đến nay thì sau khi mẹ mất sẽ được thừa kế phần của mẹ luôn."

Tuy nhiên, chị dâu còn lại của tôi thì phản đối. Chị nói rằng mẹ tôi có lương hưu khá cao, đến cả chục triệu 1 tháng, vợ chồng tôi chăm bà từ trước đến nay đã được nhận khoản tiền đó rồi nên việc được hưởng thêm cả phần tài sản của bà khi bà qua đời là không hợp lý. Chị gái của chồng tôi nghe vậy cũng gật gù đồng ý.

2 năm trời chăm sóc mẹ chồng chẳng kể công, tôi lại bị anh chị chồng gán tội ích kỉ chỉ vì một câu nói - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Đương nhiên sự thật không phải như vậy. Từ khi ông còn sống đến lúc bà ngã bệnh, vợ chồng tôi chưa bao giờ cầm 1 đồng lương nào của ông bà. Mỗi tháng nhận lương hộ, tôi đều đưa hết cho bà, khoản tiền này bà để dưới đầu giường để cho các cháu khi chúng đến chơi. Tôi không kìm được ấm ức mà nói thêm rằng nếu các anh chị thấy vợ chồng tôi được lợi khi chăm mẹ thì có thể đón bố về chăm.

Nào ngờ các anh chị chồng lại vin vào câu nói này để kể công khi chăm mẹ và tị nạnh chuyện tiền nong nên xúm vào mắng tôi là ham tiền, ích kỉ. Thậm chí người chị dâu phản đối còn gào khóc trước bàn thờ bố chồng để kể tội tôi và thông báo với mẹ chồng bất chấp bà đang ốm đau. 

Thấy con cái cãi nhau vì mình, mẹ chồng tôi cứ thế mà ú ớ rồi rơi nước mắt. Bà ra hiệu cho tôi lại gần và đưa cho tôi nắm tiền ở dưới gối. Bà không nói được nhưng tôi có cảm giác rằng bà đã nghe lời anh chị và hiểu sai về mình. Chẳng lẽ suốt thời gian ở chung và kề cận chăm sóc vừa qua, mẹ chồng tôi không hiểu rõ tấm lòng và tình cảm của tôi dành cho bà sao?