Bố tôi mất vì bạo bệnh được mấy tháng rồi. Ngày bố mất, người đau đớn nhất có lẽ là mẹ kế của chúng tôi. Gọi là mẹ kế nhưng với chị em tôi, bà là người mẹ không ai thay thế được. 

Khi tôi được 7 tuổi, em gái 5 tuổi thì mẹ tôi qua đời. Sau đó 3 năm, bố dẫn mẹ kế về nhà, không cưới hỏi, không đăng ký kết hôn, chỉ chung sống với nhau như tình nhân thôi. Chị em tôi phản đối dữ lắm, còn ôm quần áo bỏ nhà đi. Đến tối, vừa đói vừa lạnh nên chúng tôi lại dắt díu nhau trở về. Thấy cảnh mẹ kế quần ống thấp ống cao, tất tả, mặt mày hốt hoảng đi tìm mà chị em tôi bất ngờ.

Từ đó, chúng tôi không chống đối mẹ kế nữa mà càng thương bà hơn. Về sau, bố mẹ có đăng ký kết hôn nhưng vẫn không tổ chức đám cưới. Mẹ kế cũng không sinh con mà chủ động đi thắt buồng trứng vì sợ không nuôi nổi chị em tôi thành người. Công dưỡng dục, dạy bảo của mẹ đã giúp chúng tôi trưởng thành. 

Ngày tôi lấy chồng, tôi muốn đề tên mẹ kế ở vị trí mẹ thì bà từ chối với lý do: "Mẹ chỉ nuôi dưỡng các con thôi chứ không sinh các con được. Vẫn nên ưu tiên vị trí ấy cho mẹ ruột để chứng tỏ lòng hiếu thảo của mình". 

Vừa cắt bánh kem, mẹ kế bỗng ôm lấy bức ảnh thờ rồi bật khóc nức nở, nói một câu làm chị em tôi đau thắt lòng - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Chị em tôi lần lượt lấy chồng, chăm lo cho gia đình nhỏ. Bố mẹ lại nương tựa vào nhau lúc tuổi già xế chiều. Khi nào rảnh rỗi, chúng tôi lại về thăm ông bà, ngồi ăn bữa cơm gia đình ấm cúng.

5 tháng trước, bố tôi mất, chỉ còn một mình mẹ kế ra vào trong nhà. Chị em tôi thương mẹ nên về thường xuyên hơn. Lần nào trong bữa cơm, mẹ cũng buồn rười rượi. Bà đặt tấm ảnh thờ của bố ở vị trí mà ông hay ngồi ăn, cũng một bát một đũa. Bà ăn gì thì gắp bỏ vào bát ông thứ đó.

Chiều qua là sinh nhật mẹ kế, tôi mua cái bánh kem, em gái mua thức ăn mà mẹ thích về nhà. Đây là thông lệ của gia đình tôi. Dọn thức ăn xong, mẹ lại đem bức ảnh thờ của ba xuống, để ngay ngắn ở vị trí cũ. Chúng tôi hát chúc mừng sinh nhật, mẹ kế cắt bánh kem rồi bỗng òa khóc nức nở. Bà ôm lấy di ảnh bố, khóc thê lương và nói một câu mà chị em tôi đau thắt lòng: "Con đã trưởng thành hết rồi, anh lại bỏ em một mình. Giờ em biết sống làm sao khi vắng anh đây?".

Mẹ kế khóc một lúc mới bình tĩnh lại được. Bà chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi nói mệt để chị em tôi về sớm. Thấy sức khỏe và tinh thần của mẹ kế sa sút nghiêm trọng, chị em tôi bàn nhau sẽ đưa bà đến nhà tôi ở, em gái hỗ trợ tiền mỗi tháng. Nhưng tôi sợ bà không chịu đi vì quá thương bố? Làm sao để thuyết phục mẹ kế đến nhà tôi sống bây giờ?