Tên cô là Quỳnh, cô ghét cái tên này bởi hoa quỳnh đẹp nhưng lại nở vào ban đêm, vẻ đẹp và kiêu sa của hoa Quỳnh bị bóng đêm vùi dập. Khi thành thiếu nữ cô vẫn luôn ám ảnh như vậy. Ngày cô tốt nghiệp đại học, gia đình cô vui khôn xiết. Cô học ngành kinh tế mà xuất thân vùng sơn cước nên cô phải khăn gói lên thành phố lập nghiệp. Vào Sài Gòn đèn xanh, đèn đỏ nhộn nhịp hơn nhiều so với trường Đại học ở miền Trung của cô. Mắt cô ngơ ngác, lòng cô lo sợ. Cô thuê nhà trọ ở ghép cùng với hai cô bạn Quảng Ngãi.
Hai tháng, cô rải hồ sơ hầu như khắp những nơi thích hợp với cô, nhưng tất cả đều im lặng. Cô bắt đầu chán nản. Cô ngồi buồn, nhìn một cách vô hồn tại ghế đá quận Nhất, một người đàn ông bắt chuyện tỏ vẻ quan tâm: “Làm gì mà như người mất hồn vậy cô bé?”. Không hiểu sao cô nói hết với người đó là mình đang chán nản vì không xin được việc. Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt thương hại, có ý sẽ giúp đỡ nếu cô cần. Cô chần chừ rồi gật đầu, bởi số tiền bố mẹ cô đưa gần hết sạch. Sáng ngày hôm sau, cô đến tiệm ăn mà người đàn ông đó cho địa chỉ. Cô được vào làm rửa chén, bưng bê.
Đôi mắt to đen, dáng người thanh mảnh, làn da trắng, cái vẻ tinh khôi thuần khiết của cô có lẽ đã được người đàn ông chú ý. Đồng tiền và những lời hứa sẽ thay đổi cuộc đời đã làm cô choáng ngợp. Trong men say cô đã trao thân cho gã đàn ông đó.
Những ngày tháng đầu cô sống như nữ hoàng, cô không phải bưng bê hay phục vụ người khác mà ngược lại cô được người khác phục vụ. Cô mang thai, cô báo cái tin động trời cho chủ của tác phẩm. Cô tưởng người đó cũng hồi hộp vui mừng như cô. Không! Gã nói “Tiền đây, cô đi xử lý đi, những người đàn bà như cô không được phép có con, không được làm mẹ, hiểu chưa?”. Chua chát, cô khóc, cô không nỡ bỏ đứa con. Cái thai lớn, đứa con biết cựa quậy cũng là lúc gã đàn ông đó rời xa cô.
Bụng mang dạ chửa, cô không dám về nhà, không chỉ vì nhà cô nghèo, mà cô sợ mẹ cô chết mất. Cô gọi điện cho người bạn thân ở Huế nhờ giúp đỡ. Ngày cô mang cái bụng to vượt mặt ra Huế, trời Sài Gòn mưa. Cô cũng khóc cho sự bẽ bàng. Tới Huế, lòng cô nặng trĩu cả nỗi buồn. Cô bạn chỉ giúp được một phần về nhà trọ chuẩn bị cho cô sinh nở.
Có lẽ cuộc đời này đã không bạc đãi cô... (Ảnh minh họa).
Ngày cô sinh, chỉ có cô và cô bạn, sau mấy ngày người bạn bị tai nạn giao thông chết để lại mẹ con cô bơ vơ nơi đất khách. Cô khóc cho nỗi bất hạnh của bạn và cũng khóc sự đắng chát cuộc đời mình. Con ốm, tiền trong người bạn đưa còn mấy chục, cô co người lại vì sợ. Một giọng nói làm cô giật mình.
- Có cần anh giúp gì không?
- Thưa chú, con không cần đâu ạ!
- Không cần chả lẽ để thằng bé chết sao?
Nghe người đàn ông nói, cô sờ nhanh lên trán con. Bé nóng quá, phải đi bệnh viện, nhưng tiền… Cô lưỡng lự, rồi nhìn người đàn ông với đôi mắt van lơn của người mẹ. Người đàn ông hiểu ý nở nụ cười, nói lớn “Em cứ để anh lo”. Đúng như lời hứa, người đàn ông đó đã lo mọi thủ tục xuất nhập viện, chi phí đi lại. Xong việc người đó còn trả tiền nhà trọ mấy tháng liền cho cô để cô yên tâm nuôi con.
Nhưng cuộc đời này ít có bữa tiệc nào miễn phí. Cái ngày cô đoán trước đã đến, khi người đàn ông đáng tuổi cha, chú ép cô quan hệ, cô chống cự. Người đó nghiến răng, cáu lên với cô “Cô tưởng những đồng tiền đó là của chùa sao?". Cô nằm im, nước mắt trào ra. Sau đêm đó, cô cố tắm đi, tắm lại mấy lần mà vẫn thấy mùi nhục nhã của người đàn ông đó. Cô bế con đi, để lại mảnh giấy cảm ơn người đàn ông đã cưu mang mẹ con cô.
Cô quyết định ra Bắc, trên đường đi cô mệt ôm con ngủ quên, đến điểm xuống phụ xe gọi cô dậy. Bế con xuống thành phố xa lạ, con khóc, cô ngồi xuống vệ đường cho con bú. Trời bắt đầu nhá nhem, một đám thanh niên choai choai đi tới chọc ghẹo, cô van xin. Mấy cậu nhóc không tha mà còn lấy hết số tiền còn lại của mẹ con cô. Cô ôm con sát vào lòng, nước mắt lưng tròng.
Hai mẹ con đang co ro, một bàn tay vỗ vào vai cô “Sao mẹ con chị lại ở đây?”. Anh công an cơ động, mặt còn rất trẻ. Cô run rẩy kể lại cho anh và hai người khác đi cùng nghe. Mấy anh quyết định đưa mẹ con cô về nhà một người bạn ở cùng. Cô ấy đang là sinh viên.
Cô thở phào. Những ngày tháng đó mẹ con cô được cưu mang. Người công an trẻ hôm đó còn cho cô vay tiền làm vốn mở quán nước trà đá ven đường. Thấm thoát hai năm trôi qua. Cậu con trai bé bỏng của cô đã lớn, đã biết nói bi bô.
Hôm ấy đêm Giáng sinh đã muộn, con đã ngủ, cô ra ngoài hiên đứng nhìn chậu quỳnh, cô đang định đếm xem nó đã nở được mấy bông chẵn hay lẻ. Một bàn tay ôm nhẹ ngay eo. Cô quay lại. Thì ra người quen. Cô luống cuống. Anh nở nụ cười “Tặng em”. E thẹn nhận bó hoa từ anh, cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp. Anh xin được chăm sóc cho mẹ con cô. Cô từ chối bởi cô hơn tuổi anh, với lại anh là công an, còn cô không có gì ngoài đứa con.
- Anh sẽ chờ em, chờ đến lúc nào mẹ con em đón nhận anh mới thôi!
Cô bật khóc. Cô nhìn sang chậu quỳnh đang nở thơm ngát, bất giác cô nhớ lại 3 người đàn ông đã ngang qua cuộc đời mình. Có lúc, cô thấy như mọi con đường đã đóng khép trước mặt mình vì vướng phải đàn ông, nhưng giờ cô lại thấy le lói ít nhiều hy vọng. Có lẽ cuộc đời này đã không bạc đãi cô...