Tôi từng hẹn hò với 4 cô gái trong vòng nửa năm vừa qua, dù cô nào cũng xinh nhưng đều nhạt nhẽo và không cuốn hút như Ngọc. Tôi quen Ngọc trong một buổi tiệc giao lưu 2 tập đoàn, cô ấy là trợ lý của anh sếp bên đối tác, mọi người ép tôi mời rượu cô ấy nên lúc tàn tiệc tôi phải chịu trách nhiệm cõng cô gái say mèm ấy lên taxi, đưa về đến tận nhà.
Hôm sau tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ mời đi cafe buổi trưa, tôi không thèm nhắn lại cho đến khi số ấy gọi đến. Tiếng Ngọc vang lên nhẹ nhàng: "Anh mời rượu em được mà em mời lại đi cafe thì chảnh à?". Tôi luống cuống xách áo vest lên, chạy ngay sang tiệm cafe bên kia đường.
Tôi được hội anh em trên công ty đặt biệt danh là "sát thủ văn phòng" bởi cứ gặp phụ nữ là tôi nói chuyện rất khéo, nửa tán nửa đùa khiến các cô nàng đổ rạp. Nhưng ngồi trước mặt Ngọc thì tôi như con gà mắc tóc, nói mãi không được một câu đàng hoàng! Cô ấy cười từ đầu đến cuối, buổi gặp đầu tiên cứ như tôi là diễn viên kịch câm trước khán giả vui tính, ngại vô cùng.
Ấn tượng của tôi về Ngọc là một cô gái xinh đẹp, tuy không đến mức rực rỡ nhưng cũng toát ra cái gì đó khiến tôi thấy tò mò. Ngọc nói năng lưu loát, thông minh, lại dí dỏm, phong thái nhẹ nhàng, thích chủ động, tôi tự hỏi cô ấy sao lại làm vị trí trợ lý quèn trong khi có thể thăng tiến xứng đáng với năng lực? Cơ mà như thế cũng tốt, tôi bắt đầu hứng thú với cô nàng cá tính này rồi. Nếu cô ấy giữ chức vụ "xịn" hơn tôi thì ai dám chinh phục!
Mấy hôm sau, Ngọc bất ngờ rủ tôi đi ăn cuối tuần. Tôi lập tức nghĩ ngay đến bữa tối lãng mạn với cô gái độc thân quyến rũ, nên gật đầu đồng ý không đắn đo. Từ đó đến buổi hẹn, ngày nào tôi cũng nhắn tin trò chuyện với Ngọc, cô ấy có vẻ khá cởi mở và cũng "thả thính" nhiệt tình khiến tôi chắc mẩm sẽ tán đổ thành công.
Tối hôm đó tôi bảo đến đón Ngọc nhưng cô ấy kêu sẽ đi taxi nên nhắn tôi cứ đến trước, Ngọc đã đặt bàn sẵn rồi. Mặc dù đến sớm 10 phút nhưng tôi vẫn đi sau, Ngọc ngồi chờ sẵn với bộ váy trễ vai màu đen hờ hững. Trông cô ấy hoàn hảo như phim ấy mọi người ạ, làm tôi hồi hộp vô cùng.
Chúng tôi hẹn ở một nhà hàng ngay con phố sầm uất nhất nhì ở quận trung tâm, tuy nhỏ nhưng khá nổi tiếng vì đồ ăn ngon, giá cũng không quá đắt. Bữa tối diễn ra khá vui, Ngọc rất có khiếu kể chuyện cười làm tôi bị cuốn. Nhất định phải hẹn hò với cô gái này, nhất định phải thế, nên lựa lúc Ngọc đang ăn kem tráng miệng tôi đã hít một hơi thật sâu và tỏ tình như một thằng trai mới lớn: "Em làm bạn gái anh nhé!".
Ngọc bỗng im lặng sững sờ, rồi cười phá lên khiến tôi ngẩn ngơ. Cô ấy giơ tay lên ra dấu OK, thế là đồng ý phải không nhỉ??? Chẳng đợi tôi nói thêm, Ngọc đứng dậy ra về, tôi tưởng cô ấy gọi thanh toán nhưng không, là ra cửa về thẳng luôn không quay đầu ạ! Nhân viên không ai giữ lại, quản lý nhà hàng cũng kệ cho cô ấy đi, tôi luống cuống chạy ra bàn thu ngân nói thanh toán nhưng họ cười bảo bàn của tôi không cần trả tiền. Là sao nhỉ? Hay Ngọc đã trả sẵn từ trước?
Tôi đuổi theo cô ấy, trách khéo Ngọc sao không để tôi trả tiền. Dù cô ấy rủ đi trước nhưng phép lịch sự tối thiểu của một thằng đàn ông thì tôi không bao giờ quên. Ngọc chỉ cười phá lên, bảo chả có gì phải tính toán, nó như bữa cơm nhà của cô ấy thôi. Trước con mắt khó hiểu đầy thắc mắc của tôi, Ngọc vén váy duyên dáng ngồi lên xe taxi và mất hút!
Hôm sau tôi định nhắn tin hỏi Ngọc rất nhiều thứ nhưng ngại chẳng biết mở lời thế nào. Cuối cùng tôi đánh liều hỏi một câu buồn cười hết sức: "Bạn gái anh tối đi xem phim không?". Ngọc đáp lại chiếc icon mặt cười cute, bảo tôi đến đón lúc 8h. OK, tôi bắt đầu muốn yêu cô nàng này một cách nghiêm túc rồi đó.
Từ ngày yêu Ngọc, tôi cứ vui phơi phới khiến hội anh em công ty ghen tị. Khoe có bạn gái vừa xinh vừa sắc sảo, chúng nó đòi tôi làm tiệc ra mắt, hỏi ý Ngọc cho vui nhưng không ngờ cô ấy lại hớn hở gật đầu, bảo tôi dẫn mọi người đến chỗ nhà hàng hôm trước. Lại là cô ấy chủ động mời, nhưng tôi sẽ không để Ngọc trả tiền nữa.
Buổi ra mắt suôn sẻ ngoài mong đợi, ai cũng cười hết nấc. Mấy em trai đồng nghiệp còn dẫn cả bạn gái theo, nhìn họ xì xào khen Ngọc đủ thứ mà tôi sướng tít mắt. Gần đến khi tiệc tàn, chờ Ngọc đi vào WC tôi liền vẫy nhân viên phục vụ để thanh toán, nhưng họ lắc đầu bảo không cần trả khiến tôi trợn mắt.
- Lại không lấy tiền, ơ thế ai trả cho bữa ăn của bọn anh thế? Chắc bữa này cũng mấy triệu, nhà hàng giàu quá hả em???
- Không anh ơi, bàn anh được miễn phí thật mà.
- Em gọi quản lý ra đây cho anh, anh có tiền chứ quỵt đâu!
Một lát sau chị quản lý chạy tới, nói nhỏ vào tai một điều khiến tôi chết sững: "Ngọc là chủ nhà hàng này em ạ, cô ấy không cần trả tiền!".
Vâng, bạn gái tôi là chủ nhà hàng xịn ngay mặt phố, nhưng giấu tôi và còn tỏ ra là một cô gái bình thường! Ôi Ngọc ơi, có phải em đang trêu đùa anh đúng không?!?