Bạn bè ai cũng ghen tị khi Hoa lấy được một ông chồng chuẩn 10 không có điểm nào chê được. Bởi Hoàng vừa kiếm được nhiều tiền, lại hiền lành, dễ tính và chăm con có khi còn khéo hơn cả vợ. Với nội ngoại đôi bên, Hoàng chu toàn mọi vấn đề lớn bé, chả bao giờ khiến ai phải phiền lòng.
 
Việc nhà lúc nào cũng được san sẻ, vợ chồng động viên nhau cùng cố gắng để sống tốt. Kiểu như sáng Hoàng đưa con đi học, thì chiều Hoa sẽ đón con về. Khi Hoa bận đón con thì Hoàng sẽ ghé qua chợ, mua đủ thực phẩm cho bữa tối. Khi Hoàng khéo léo cho con ăn cơm thì Hoa sẽ đứng ở trong góc bếp để chuẩn bị bữa tối cho cả nhà… Vợ chồng cùng biết điều, biết lý lẽ nhường nhịn, đỡ đần nhau nên chẳng mấy khi nghe tiếng cãi vã.
 
Người ngoài nhìn vào lúc nào cũng thầm ngưỡng mộ gia đình của Hoàng và Hoa. Còn riêng Hoa thì lúc nào cũng cảm thấy mình có phúc ba đời mới gặp được người chồng như vậy. Nhưng dường như ở đời chẳng có mấy chuyện được hoàn hảo, vẹn toàn…
 
Ảnh minh họa
 
Hoàng và Hoa cũng giống như bao cặp vợ chồng khác, sáng cùng nhau ra khỏi nhà, tối về mới gặp nhau, còn buổi trưa thì hầu đa là “thân ai người nấy lo”. Tức là mỗi người sẽ sắp xếp tự mang cơm đi, hoặc ăn cơm ở cơ quan mà không phải về qua nhà.
 
Rồi một ngày, công ty Hoa gặp sự cố về điện, nên nhân viên bỗng dưng được nghỉ nguyên cả buổi sáng để khắc phục. Cô bỗng dưng nổi hứng gọi điện cho chồng hẹn đi ăn trưa sau đằng đẵng ba năm trời chưa bao giờ gặp nhau kiểu đấy. Nhưng khác với mong đợi của Hoa, Hoàng thẳng tưng từ chối.
 
Lý do anh đưa ra là vì đã báo suất cơm ở cơ quan nên không thể rút lại được, và nếu bỗng dưng cắt cơm như thế sẽ bị phạt vì lãng phí. Hoa đành ngậm ngùi chạy xe về nhà một mình. Dẫu vậy, dọc đường đi, cô vẫn không thôi ý định phải tạo cho chồng một niềm vui bất ngờ, vì đã lâu lắm rồi cô mới có được một buổi sáng thảnh thơi như hôm nay.
 
Hoa ghé vào một cửa hàng chuyên bán đồ Hàn, để mua các nguyên liệu cần thiết làm món cơm cuộn. Cô tính sẽ chuẩn bị một hợp kimbap thật đẹp, mang đến góp vui vào mâm cơm ở cơ quan của chồng, để khiến chồng có thể hãnh diện tự hào về cô vợ đảm đang, khéo léo.
 
Cảm giác một mình trong căn nhà, an nhàn chuẩn bị, bày biện món ăn cho người mình yêu như kéo Hoa về với những ngày còn là gái chưa chồng vậy. Cô khẽ hát thầm một bài hát quen thuộc từ ngày xưa, đôi tay ép chặt mành tre, tạo nên những cuộn cơm chắc nịch, đẹp mắt. Cô hài lòng với thành quả của mình, xếp gọn từng lát cơm vào chiếc hộp hình chữ nhật kề bên.
 
Xuong xuôi, Hoa chọn chiếc váy đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng một chút cho xinh rồi lấy xe, đi thẳng đến cơ quan của chồng. Nhưng đợi cô ở đó, không phải là một gương mặt đang sung sướng vì bất ngờ của Hoàng, mà là một chỗ ngồi trống không. Người đồng nghiệp của Hoàng ngạc nhiên hỏi Hoa: “Em tưởng anh Hoàng về nhà ăn cơm với chị? Hai tháng gần đây, anh ấy báo cắt cơm trưa ở cơ quan và lúc nào cũng vội vàng về nhà ăn cơm vợ nấu cơ mà?”.
 
Hoa chỉ biết há hốc mồm, tay ôm chặt hộp kimbap vẫn chưa kịp mở, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô gọi điện cho Hoàng, chỉ nghe những tiếng tút dài không bắt máy. Linh tính có chuyện không ổn, cô lần định vị có sẵn trong điện thoại của chồng, điều mà cô từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ làm.
 
Hoa thấy khá shock khi kết quả tìm kiếm cho thấy Hoàng đang ở khu vực đường Giải Phóng. Cô chợt loáng thoáng nhớ lại khi trước đây từng thấy một tin nhắn trong điện thoại của chồng, “Hẹn anh ngày mai ở quán Hạt nắng nhé!”. Khi đó Hoa hỏi, nhưng Hoàng chỉ trả lời qua loa: “À, đấy là quán café mới mở của đứa em anh quen, nó mời đến khai trương thôi!”. Hoa tin tưởng chồng tuyệt đối, nên chẳng hỏi gì thêm, chỉ tiện hỏi xem là ở đâu, thì được Hoàng bảo là ở đường Giải Phóng.
 
Hoa mỉm cười khiên cưỡng chào tạm biệt người đồng nghiệp cùng phòng của chồng, rồi chạy xe thẳng lên địa điểm hiện rõ trong điện thoại. Cô quyết tìm đến quán Hạt nắng xem sao. Loanh quanh, vòng vo mãi, cuối cùng cô cũng tìm thấy một căn nhà lụp xụp, rộng khoảng chừng 20m2, để biển đúng tên Hạt nắng. Cô bàng hoàng khi biết đấy là một quán cắt tóc, gội đầu mà không phải là quán café gì như Hoàng từng nói.
 
Ảnh minh họa
 
Tim đập thình thịch, Hoa cảm giác gần như chắc chắn chồng mình đang ở bên trong. Cô quyết phải làm cho ra nhẽ, cho dù có như thế nào đi nữa. Cô run run bước vào, nhưng vẫn cố làm ra vẻ không sợ sệt gì cả, trả lời một cô gái ăn mặc khiêu gợi đang ngồi ở cửa: “Tôi muốn tìm anh Hoàng!”. Cô gái bỗng chuyển sắc mặt tái mét, lí nhí bảo không có anh Hoàng nào ở đây.
 
Nhưng ngờ đâu, khi cô nhân viên ấy vừa dứt lời thì Hoa như chết lặng khi thấy Hoàng đang khoác tay một em lẳng lơ, ẽo ợt bước từ trong phòng ra, loáng thoáng thì hình như rủ nhau đi ăn trưa. Rồi Hoàng ngỡ ngàng khi nhìn thấy Hoa, bốn con mắt nhìn nhau trân trân, chẳng ai nói được với ai lời nào.
 
Hai dòng nước mắt chảy dài trên má Hoa, nhưng cô vẫn đủ bình tĩnh để quay người bước nhanh ra khỏi chốn mát xa mát gần ấy. Cô cảm giác trái tim mình quặn thắt như có ai bóp chặt vậy, mọi điều trong cô vỡ vụn, không biết hiện tại có thực hay chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Nhưng tiếng của Hoàng gọi giật giọng phía sau khiến cô hiểu, tất cả là sự thật.
 
Hoàng chạy với theo, nói vội: “Em, đợi anh giải thích!”. Nhưng giải thích gì nữa, có ý nghĩa chi nữa khi tất cả đã phơi bày trước mắt Hoa rồi, khi cô đã biết, thì ra mỗi bữa trưa, chồng cô đều dùng món massage đáng kinh tởm trong chốn lụp xụp, bẩn thỉu này đây. Cô thật không thể hiểu được, chồng cô còn thiếu thốn điều gì mà phải chạy đến tận đây để thỏa mãn mình bằng thú tiêu khiển bệnh hoạn này nữa.
 
Chuẩn 10 ư, thật ra làm gì có ở trên đời! Hoa vừa cười khẩy, vừa đặt tay áp chặt lên ngực mình, như muốn giảm thiểu đi nỗi đau quá lớn! Thật là xót xa quá đỗi, cô biết phải đối diện với mọi chuyện thế nào đây?