Bố mẹ tôi đều mất sớm do tai nạn, cả nhà chỉ còn lại hai chị em tôi. Tuy sống không có cha mẹ từ nhỏ nhưng chuyện vật chất chúng tôi hầu như không phải lo lắng. Bởi lẽ, bố mẹ tôi làm ăn giỏi giang, để lại tài sản rất lớn. Sau khi bố mẹ qua đời, chúng tôi sống cùng bà nội, ông bà nội chăm chúng tôi rất đầy đủ và nghiêm khắc. Khi chúng tôi lớn, bà nội cũng ra đi vì bệnh tuổi già.

Nhờ có sự dạy bảo nghiêm khắc của bà nội, chúng tôi đều ngoan ngoãn, lớn lên đều có công việc ổn định. Thế nên họ hàng không bao giờ khinh miệt chị em tôi. Hai chị em tôi cũng ý thức được hoàn cảnh gia đình mình nên rất yêu thương nhau. Thế nhưng, từ khi em trai tôi lấy vợ thì mọi thứ đã khác.

Em tôi lấy vợ sau khi tốt nghiệp đại học 3 năm. Khi ấy, tôi 28 tuổi. Hiện giờ, tôi vẫn chưa lập gia đình vì sau vài mối tình không thành, tôi mệt mỏi với chuyện tình cảm. Em dâu làm cùng công ty em trai tôi, là con nhà giàu quen được nuông chiều từ nhỏ. Em dâu tôi có ngoại hình khá xinh xắn, ăn nói khéo, chỉ duy nhất một việc khiến tôi và em dâu khó hòa hợp. Có lẽ em dâu có tâm lí không thích ở chung với chị chồng nên chưa bao giờ hai chị em ngồi tâm sự. Từ ngày em trai tôi lấy vợ rồi có con đầu lòng thì cũng ít quan tâm đến tôi hẳn.

Bao công sức lo toan cho em trai, giờ đây tôi bị “thỉnh cầu” ra khỏi nhà cho em dâu “dễ thở” - Ảnh 1.

Hai chị em tôi cũng ý thức được hoàn cảnh gia đình mình nên rất yêu thương nhau. (Ảnh minh họa)

Tôi cũng sớm nhận ra điều đó nhưng không bao giờ trách cứ em trai mình. Nói thì nói vậy chứ tôi cũng không tránh khỏi những giây phút chạnh lòng khi nhìn gia đình em trai đầm ấm. Em dâu tôi đang mang bầu đứa thứ 2, cũng sắp sinh. Thế rồi, sự xa cách giữa tôi và em trai ngày càng lớn. Nhiều khi tôi cảm thấy tôi đang ở thế giới cách biệt với vợ chồng em trai.

Một lần, cháu gái tôi – con đầu của em trai tôi, khóc la om sòm khi ngủ dậy không thấy em dâu tôi đâu. Tôi dỗ dành cháu rồi cho cháu ăn cơm. Vậy mà, khi em dâu tôi về đến nhà đã vào giật lấy bát cơm, nói cháu tôi vẫn bé, chỉ ăn cháo. Lúc ăn cơm vào khó tiêu hóa, lại mệt công nghỉ làm chăm sóc. Tôi nghe cũng phật ý nên từ đó không còn thân mật với cháu, càng không nói chuyện với em dâu.

Thời gian đó, tôi sống trong nhà mình mà như người đi ở nhờ. Đi làm về, tôi chỉ nhốt mình trong phòng. Đến hôm gần ngày giỗ bố mẹ, khi em trai tôi nói đến chuyện này thì chúng tôi mới có cơ hội ngồi cùng nhau. Những tưởng đây là cuộc nói chuyện hòa giải, không ngờ đó lại là thời khắc khiến tôi sững sờ, thất vọng.

Bao công sức lo toan cho em trai, giờ đây tôi bị “thỉnh cầu” ra khỏi nhà cho em dâu “dễ thở” - Ảnh 2.

Chẳng lẽ vì lí do chật chội mà em tôi nỡ để người chị duy nhất này chuyển ra ngoài sống một mình hay sao? (Ảnh minh họa)

Em trai tôi đã tính ngày giỗ bố mẹ năm nay vào thứ 2. Vì vậy nên chúng tôi không nghỉ làm được. Em hỏi tôi thu xếp để làm cơm cúng bố mẹ vào chủ nhật có được không. Đương nhiên là tôi đồng ý.

Thế nhưng, yêu cầu tiếp theo của em trai khiến tôi chết đứng. Vì em dâu tôi sắp sinh đứa thứ hai nên có lẽ nhà càng chật chội. Trẻ sơ sinh lại hay quấy khóc nên em trai tôi muốn tôi chuyển ra ngoài, đỡ ảnh hưởng tôi. Khi tôi chưa hết ngạc nhiên thì em trai tôi đã "trấn an" tôi bằng cách hứa chuyển tiền thuê nhà cho tôi mỗi tháng, dặn tôi cứ chọn căn hộ nào đầy đủ tiện nghi để thuê.

Tôi chết đứng khi nghe yêu cầu từ em trai. Không biết đây là ý kiến của em trai tôi hay là "thỉnh cầu" của em dâu tôi sau bao nhiêu ngày tháng tôi và em dâu phải sống trong bầu không khí nặng nề? Chẳng lẽ vì lí do chật chội mà em tôi nỡ để người chị duy nhất này chuyển ra ngoài sống một mình hay sao? Tôi không muốn cố ở lại khi vợ chồng em trai tôi không thoải mái, nhưng cũng không nỡ rời ra căn nhà đã gắn bó suốt tuổi thơ. Giờ tôi vẫn còn chưa có quyết định rõ ràng nữa mọi người ơi!