Sau 6 tháng lấy chồng thì tôi có thai. Khi tôi thông báo tin này cho nhà chồng, ai cũng vui mừng. Bố mẹ chồng ở quê, không lên chăm con dâu được thì thường xuyên gửi đồ ăn lên cho tôi tẩm bổ. Còn chồng tôi, anh cũng phấn khởi lắm vì sắp được lên chức bố.

Mặc dù mang thai, tôi nghén đủ kiểu nhưng vẫn cố gắng đi làm bình thường. Buổi tối tôi vẫn về nhà nấu ăn cho chồng. Duy chỉ có 1 điều là tôi hay thèm chua, mà mỗi ngày tôi lại thèm 1 loại quả, hoặc 1 món ăn vặt nào đó. Chính vì vậy, hầu như ngày nào tôi cũng bảo chồng đi mua cho.

Ban đầu chồng tỏ ra khó chịu khi bị vợ sai vặt. Anh đi làm về mệt chỉ muốn nằm nghỉ ngơi. Nhưng có 1 lần tôi đi mua chẳng may bị trượt chân ngã. Thế là từ đó anh phải chiều theo ý vợ. Dù có ngại đến mấy, chồng tôi vẫn phải chạy ra ngoài mua đồ ăn cho tôi.

Qua 3 tháng đầu thì tôi đỡ nghén hơn, không bắt chồng đi mua đồ ăn cho mình mỗi tối nữa. Nhưng chồng tôi vẫn tự giác lắm. Hôm thì anh mua gà tần, hôm lại mua cháo chim, cháo cá,... Nhận được sự quan tâm của chồng, tôi xúc động lắm và cả tự hào nữa. Tôi vẫn hay khoe với bạn bè rằng, mình có 1 ông xã tâm lý hết mực!

Ấy thế nhưng sinh con được 1 tháng thì tôi vỡ mộng hoàn toàn. Chồng không tốt với vợ con như tôi tưởng. Anh có tính toán hết đó!

Bầu nghén nhờ chồng mua đồ ăn vặt, hơn 9 tháng sau anh đưa ra tờ giấy khiến tôi muốn ly hôn gấp - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Chuyện là hôm kia khi tôi vừa tắm xong cho con, thì chồng đi làm về. Anh tiến thẳng đến chỗ tôi, đưa cho tôi 1 tờ giấy. Sau đó anh nói: "Đây là bảng excel những thứ anh chi cho em trong suốt thời gian em mang thai. Bây giờ em sinh xong con rồi thì cũng đã đến lúc phải trả cho anh. Tổng cộng là 8,5 triệu đồng. Trong đó tiền hoa quả là hơn 2,2 triệu, tiền mua cháo, gà tần cho em ăn mỗi ngày là 4,1 triệu, còn lại là tiền sữa, với mấy thứ đồ linh tinh. Anh liệt kê chi tiết từng ngày rồi đó, không nhầm lẫn được đâu.

Ấy là anh còn xông xênh chán nhé, không tính tiền đồ ăn bố mẹ ở quê gửi lên. Coi như cái này là khuyến mãi...".

Tôi nghe mà sốc nặng, không thể thở nổi. Tôi không nghĩ chồng mình lại tính toán chi li với vợ như thế. Trước giờ vẫn biết chồng keo kiệt, nhưng không nghĩ anh đến mức độ như thế này.

"Anh bị điên à? Thế con là của mình em chắc? Chẳng lẽ anh không thấy mình có trách nhiệm phải chăm con sao? Anh chi những thứ tiền kia còn em thì không chi gì chắc? Hàng tháng em vẫn phải bỏ tiền ra đi siêu âm, mua thuốc bổ, rồi cũng dành dụm tiền để sinh con nữa. Sao anh lại có thể như thế được cơ chứ" - tôi bức xúc.

Nhưng chồng lại thản nhiên đáp lại: "Những thứ kia em ăn thì nó vào em chứ vào con đâu. Cái gì là của con, anh đã không tính rồi. Ví dụ như mấy lần anh mua bỉm tã, đồ sơ sinh cho con, rồi thêm tiền cho em đi đẻ... anh có tính đâu. Còn cái gì em dùng thì em phải trả. Anh muốn rõ ràng, sòng phẳng như thế thì vợ chồng mới bền lâu. Anh thích sự công bằng...".

"Thế bây giờ em nghỉ đẻ ở nhà, thì mấy nữa tiền ăn, tiền sinh hoạt điện nước của em, anh có tính không?" - tôi hỏi.

"Tất nhiên là có rồi. Tháng rồi em đã dùng hết hơn 1 triệu rồi đấy. Chuyện đó mà em cũng phải hỏi. Sau này em đi làm thì trả anh, không thì trích tiền từ khoản mọi người hỏi thăm, hoặc tiền nhận bảo hiểm ra trả" - chồng lôi điện thoại ra để nhìn ghi chú anh ghi những chi tiêu của tôi rồi đáp lời.

Nghe đến đây tôi không kiềm chế được, lao vào chồng xả giận. Tuy nhiên, anh né được và không ngần ngại nâng gối đạp vào bụng tôi 1 cú thật mạnh. Tôi ngã dúi dụi xuống sàn nhà. Anh trợn mắt quát: "Em đừng tưởng mới sinh xong mà tôi nể nang nhé, không còn như ngày mới yêu nữa đâu. Tỉnh mộng đi".

Cạn lời với chồng, tôi chẳng muốn tranh cãi nữa. Tôi mở ví, lấy tiền mẹ đẻ tôi cho lúc sinh bé ném thẳng vào người anh. Số tiền đó là 10 triệu. Chồng vừa nhặt tiền rơi vừa hớn hở đếm. Anh bảo tôi: "Con đúng là cây hái ra tiền em nhỉ". Tôi chẳng thèm đáp lại.

Sáng nay tôi tự động bắt xe về nhà bố mẹ đẻ, mang theo cả con. Tôi muốn ly hôn gấp chứ sống với người chồng thế này chắc tăng xông quá. Bố mẹ tôi nghe chuyện thì cũng bức xúc lắm. Mẹ tôi gọi thẳng cho nhà thông gia để nói chuyện. Tuy nhiên bố mẹ anh vẫn bênh, nói rằng anh chỉ muốn quản tiền để tôi không hoang phí mà thôi. Nghe xong, tôi càng muốn rời nhà ấy càng sớm càng tốt!