Mẹ mất, cha ruồng bỏ khi mới 2 tháng tuổi
Bé Ngô Trần T.V (SN 2009, trú thôn An Tân, xã Đại Hưng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam) là con út trong một gia đình có 2 anh em. Mẹ em mất vì tai nạn giao thông, người bố vô tâm ruồng bỏ em khi em chỉ mới 2 tháng tuổi.
Thương cháu đứt ruột, bà Trần Thị L. (SN 1962, bà ngoại T.V) đón em về nuôi dù bản thân bà phải chạy ăn từng bữa. Gần 7 năm qua, T.V sống trong sự đùm bọc của bà ngoại và sự xa lánh, kỳ thị của mọi người xung quanh.
Từ lúc mới cất tiếng khóc chào đời, T.V đã phải chịu nhiều bất hạnh...
Kết quả xét nghiệm dương tính với HIV của T.V
Chúng tôi đến thăm đúng lúc bà L. đang đón xe buýt vào thành phố Tam Kỳ để xin thuốc cho em. Đang ngồi chơi đồ hàng ở góc sân, thấy khách đến, T.V vội chạy ra cổng cầm tay dắt chúng tôi vào nhà với nụ cười dễ thương.
Có lẽ, đã lâu lắm rồi mới có người đến chơi với mình nên T.V mới quấn quýt với chúng tôi như thế. Khi anh bạn đồng nghiệp đi cùng tôi hỏi bà cháu đi đâu, T.V ngây thơ nói: "Bà ngoại đi xin thuốc cho cháu rồi, bác sĩ bảo một ngày cháu không uống thuốc là cháu sẽ chết đấy. Cháu sợ chết lắm!".
T.V có khuôn mặt trắng trẻo, dễ thương
Trưa đứng bóng, bà L. về nhà với mớ thuốc trên tay. Nghe hỏi về đứa cháu đáng thương của mình, bà L. nghẹn ngào tâm sự, T.V là con người chồng thứ 2 của con gái bà L. Người con rể đầu đã mất và để lại cho bà L. một đứa cháu trai. Mẹ em T.V chết vì tai nạn giao thông vào một ngày giáp Tết năm 2009. Cha em thấy thế cũng nhẫn tâm bỏ rơi đứa con ruột của mình.
Mồ côi cha mẹ, sống với bà ngoại từ nhỏ nên T.V luôn ao ước cuộc sống gia đình có cha có mẹ bên cạnh.
Nhìn cháu gái bé bỏng đang vô tư chơi đùa cùng con gấu bông mà bà mới xin của hàng xóm, kéo vạt áo lau nước mắt, bà L. ngậm ngùi: "Thương cháu không nơi nương tựa nên tôi mang cả 2 cháu về cưu mang, chăm sóc. Rồi năm 1 tuổi, trong một lần T.V bị ốm phải nhập viện, sau khi xét nghiệm máu, các bác sĩ thông báo con bé bị phơi nhiễm HIV từ mẹ.
Lúc đó, tôi chỉ biết ôm cháu vào lòng rồi khóc than. Con gái vừa với mất, giờ lại nhận hung tin này, tôi nhiều lần định tìm đến cái chết cho xong, nhưng rồi nghĩ lại 2 đứa cháu mồ côi tội nghiệp của mình không ai nuôi nấng nên tôi lại ngậm ngùi sống tiếp để chăm sóc cho chúng đến giờ…", bà L. xót xa nói.
Không có bạn chơi cùng nên suốt ngày T.V chỉ biết quanh quẩn trong nhà...
... và bầu bạn với những con búp bê cũ kỹ mà bà xin của hàng xóm...
Hàng ngày, em vẫn hồn nhiên vui đùa bên bà ngoại mặc dù sức khỏe của em ngày càng yếu đi.
Cũng theo lời bà L., vì sợ cháu mình bị xa lánh nên lúc đầu bà cố gắng giấu, không cho ai biết chuyện T.V có HIV. Thế nhưng về sau, lương tâm bà thấy cắn rứt vì sợ những lúc vui chơi, không may vô tình căn bệnh của T.V sẽ lây cho người khác nên bà đành nói ra sự thật. Những tưởng sẽ nhận được sự đồng cảm của mọi người nhưng ngờ đâu bi kịch lại bắt đầu từ đó...
Niềm vui của T.V là được bà đưa đi dạo ngoài đường mỗi ngày, nơi mà em chỉ có thể đứng nhìn các bạn chơi từ xa.
"Con muốn đi học, muốn sống với anh và bà thật lâu"
Năm nay T.V đã đến tuổi vào lớp 1, mặc dù rất muốn đi học và được chơi với nhiều bạn nhưng bao lần bà L. đưa cháu đến nộp hồ sơ nhập học đều bị các trường từ chối vì sợ căn bệnh của T.V sẽ lây cho các bạn. Ngay cả những đứa trẻ trong xóm cũng bị cha mẹ ngăn cản chơi với T.V.
Tấm bằng khen mà T.V có được trong lần duy nhất được đến trường năm lớp mẫu giáo
Cũng như những đứa trẻ khác, T.V muốn được đến trường...
Suốt nhiều năm nay, người bà già yếu phải gồng gánh nuôi 2 đứa cháu ngoại. Cứ mỗi tháng hai lần, bà L. lại phải lặn lội vượt hàng chục cây số vào Trung tâm y tế TP Tam Kỳ (Quảng Nam) để xin thuốc cho T.V. Do cả gia đình chỉ biết nương tựa vào sào ruộng khoán nên cuộc sống của ba bà cháu bữa đói bữa no. Mang trong mình căn bệnh oan nghiệt, lại không được ăn uống đủ chất dinh dưỡng nên T.V ngày càng gầy ốm, sức khỏe giảm sút.
"Chú nhớ giữ lời hứa xin cho con được đến trường chơi với các bạn nha, thất hứa với trẻ con là hư lắm đó", câu nói đó của T.V cứ nặng trĩu trong tâm trí tôi...
Hỏi về ước mơ của T.V, em hồn nhiên, chia sẻ: "Cháu muốn được đi học để sau này trở thành bác sĩ, cháu muốn có nhiều bạn, ở đây không ai chơi với cháu cả. Thầy cô cũng không cho cháu đi học. Nhiều người còn bảo bệnh của cháu đi ngủ thôi ngày mai dậy là sẽ chết. Cháu sợ chết lắm, cháu muốn sống với bà và anh lâu ơi là lâu luôn…".
Nghe cháu mình nói, bà L. mếu máo tiếp lời: "Nó chỉ biết nó bị bệnh cần phải uống thuốc thường xuyên không sẽ chết thôi chứ thật ra còn quá nhỏ nên không nhận biết được căn bệnh mà mình đang mang trong mình đâu. Tội nghiệp, nó ham đi học và thích chơi với bạn bè lắm nhưng ở đây ai cũng xa lánh, dị nghị. Giờ tôi còn sống được ngày nào thì cưu mang nó ngày đó nhưng nếu mai này tôi chết thì nó sẽ ra sao đây?!".
Mọi sự giúp đỡ xin liên hệ với bà Trần Thị Luyến (bà ngoại cháu T.V), trú thôn An Tân, xã Đại Hưng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam. SĐT: 0932.549.961.
Theo Kênh 14/ Trí thức trẻ