Gần đây thấy chồng đi sớm về muộn nhiều, chị Hương (Thanh Trì, Hà Nội) nhiều lần hỏi thì anh Nam (chồng chị) chỉ ậm ừ bảo bận. Câu trả lời của anh không làm chị thỏa đáng mà còn dấy lên nghi ngờ anh đang có mối quan hệ ngoài luồng. Chị tâm sự với đứa em gái, em gái chị bày mưu giúp chị đi tìm câu trả lời thực sự, chỉ còn có cách theo dõi chồng. Thuê thám tử vừa tốn kém, lại vừa có tâm lý không muốn người ngoài biết chuyện gia đình mình, thế nên chị Hương quyết định tự mình theo dõi chồng.
Đầu tiên, chị xin nghỉ phép 1 tuần để tiện rình chồng. Cứ sáng chồng vừa ra khỏi nhà, chị vội vàng bám theo chồng ngay, con thì lại gọi điện cho đứa em gái sang đón đi học. Chị Hương theo sát chồng cả tuần, nhưng chẳng thấy có điều gì khả nghi. Chỉ thấy anh ngày nào cũng sáng đi thẳng đến cơ quan, tối tan làm là về nhà ngay, không la cà đâu cả. Thỉnh thoảng thấy anh dừng lại ngang đường mua bao thuốc hay đổ xăng xe. Thầm nghĩ mình đa nghi, chị Hương vui mừng tự nhủ sẽ theo dõi anh một ngày nữa rồi thôi. Ai ngờ, ngày cuối cùng ấy, chưa kịp rút êm thì chị Hương bị chồng phát giác.
Chẳng là hôm ấy, mặc dù khẩu trang, kính râm, áo chống nắng được trang bị đầy đủ từ đầu đến gót chân như mọi khi song anh vẫn nhận ra chị. Chị Hương đang ung dung ngồi quán nước đối diện cổng cơ quan anh, thì thấy chồng chị cùng mấy anh chị em làm cùng đang đi vào quán nước. Mà họ lại chọn ngồi cách bàn chị Hương có một dãy bàn. Chị Hương vừa muốn đứng dậy đi về vừa muốn nán lại để nghe xem anh và đồng nghiệp nói gì. Cũng vì tính tò mò, chị Hương quên mất mình đang đi rình chồng, chị bị cuốn vào câu chuyện của anh và nhóm bạn đồng nghiệp. Đúng lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, chồng chị nhớ đến hôm đó là kỉ niệm ngày cưới của anh chị. Anh lấy điện thoại gọi cho vợ để bảo tối đi ra ngoài ăn thì thấy tiếng nhạc chuông giống của vợ mình ở ngay đằng sau. Chị Hương đứng hình khi nghe thấy chồng gọi đến, lúng túng tìm điện thoại trong túi xách để tắt đi thì thấy chồng đang nhìn chằm chằm chị.
Nén đau khổ khi bị phản bội, Vân quyết định rình chồng để muốn tận mắt nhìn xem ả tình địch kia là người như thế nào (Ảnh minh họa).
Chị kể lại tình huống dở khóc dở cười đó: “Dù bịt khẩu trang kín mít nhưng anh ấy vẫn nhận ra mình, lúc ấy mình giống như đang bị chồng bắt gian tại trận chứ không phải đang đi rình chồng. Anh ấy không vạch mặt mình ngay lúc đó, có lẽ vì sợ đồng nghiệp chê cười, nhưng hôm ấy giông tố đã đổ bộ về nhà mình. Anh ấy buộc tội mình không tin tưởng chồng, ghen tuông vớ vẩn, không tôn trọng anh ấy. Lần ấy chồng giận mình cả tuần, còn không thèm ăn cơm vợ nấu. Đấy, chưa tìm được bằng chứng gì mà đã bị bắt tại trận, tự nhiên mình thành người có lỗi”. Không những vậy, anh Nam cũng là người thích “ăn thua” với vợ, nhân việc “bắt tại trận” ấy mà anh đã đưa ra tuyên bố chị phải “chuộc lỗi” bằng cách chấp nhận anh đi sớm về muộn không được xét hỏi. “Rõ là dại, trộm gà không được còn mất nắm thóc, thôi đó cũng là bài học cho sự hấp tấp vội vàng của mình”, chị Hương cười khổ.
Cũng như chị Hương, Vân (Văn Miếu, Hà Nội) vẫn còn thấy ấm ức khi nghĩ đến ký ức thảm hại đi rình chồng của mình. Mạnh - chồng Vân vốn là người đàn ông có tiếng đào hoa, sát gái. Mặc dù vậy nhưng Vân vẫn luôn tin tưởng chồng mình bởi cô cho rằng hôn nhân muốn bền vững cần phải có sự tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau. Có lẽ chính vì thế mà Mạnh tha hồ “ăn phở” bên ngoài mà Vân không hề hay biết gì. Mãi sau khi sinh con, một lần vô tình đọc được tin nhắn mùi mẫn của chồng gửi cho một cô gái thì Vân mới tá hỏa giật mình. Nén đau khổ khi bị phản bội, Vân quyết định rình chồng để muốn tận mắt nhìn xem ả tình địch kia là người như thế nào.
Cũng chẳng khó khăn gì cho việc theo dõi chồng vì lúc đó Vân vẫn đang nghỉ chế độ sinh con. Sau khi hỏi thăm cô bạn làm cùng cơ quan chồng, Vân được biết trưa nào chồng mình cũng ra ngoài đến tận chiều mới về cơ quan. Trưa đó Vân quyết định đi đến chờ ở gần cổng cơ quan để rình chồng.
Vân kể lại: “Mới 11h kém mình đã thấy chồng đánh xe ra khỏi cơ quan. Mình tất tả đuổi theo, thấy xe anh lòng vòng qua mấy con phố rồi vào một con hẻm rất nhỏ, con hẻm ấy lại không thể đi xe vào được vì đã bị người ta xây bậc chặn. Mình thấy anh để xe ở đầu ngõ rồi đi vào, mình vội quá cũng chẳng kịp tìm chỗ gửi xe, vậy là cũng bỏ xe máy ở gần ô tô của anh rồi theo sau. Anh đi đến một ngôi nhà 2 tầng thì dừng lại bấm chuông, ra mở cửa cho anh là một cô gái rất trẻ, mặc cái váy ngủ ngắn cũn cỡn, mỏng tanh. Chẳng cần nói thì cũng biết chuyện gì xảy ra sau khi anh và ả bồ vào nhà". Theo lời Vân, lúc ấy chân tay cô run lẩy bẩy, chỉ biết đứng gần đó khóc ngon lành. Mãi đến lúc khóc chán chê, cô mới đủ can đảm đến cửa nhà ả bấm chuông. Chẳng có ai ra mở cổng, Vân đành nhắn tin cho chồng là: "Anh ăn trưa xong chưa, em đang ở dưới cổng nhà cô ta chờ anh". Chưa đầy 5 phút sau thì chồng cô hớt hải chạy xuống.
"Vừa nhìn thấy chồng, tự nhiên lại thấy tủi thân uất ức quá, mình xông vào vừa khóc vừa đánh đấm anh. Anh chỉ lẳng lặng chịu trận rồi kéo mình ra xe về. Ra đến ngoài đường, thì thôi rồi chiếc xe máy của mình đã 'không cánh mà bay'. Vậy là nước mắt lại cứ thi nhau chảy ra, có lẽ đó là ngày mình khóc nhiều nhất từ trước tới nay. Về nhà mình ốm một trận, sốt liên tục hai ngày phải vào viện, xong rồi lại bị mất sữa nữa. Lần ấy mình thua thảm hại”, Vân ê chề tâm sự.
Rồi Vân cho hay, sau trận ốm của vợ, Mạnh tự nhiên giống như “tỉnh ngộ” ra, anh trở thành người chồng người cha mẫu mực. Cô mỉm cười hạnh phúc chia sẻ: “Chuyện xảy ra gần 5 năm rồi, từ đó đến nay chồng mình cũng chưa lần nào làm vợ buồn phiền nữa, coi như mình được đền bù vậy. Nhưng nếu sau này anh ấy có ngoại tình, mình nhất định sẽ chia tay chứ không dại gì mà đi theo dõi rình rập như vậy nữa, thảm hại lắm”.