Mình có một người bạn thân, hai đứa chơi với nhau đã hơn 10 năm nay, thân đến mức mặc chung cái áo cái quần. Mình mua bộ váy mới về, có khi nó là người mặc trước. Mình đi hẹn hò, nó sẽ là quân sư. Đôi khi mình bỏ anh này, yêu anh kia cũng là vì nó tư vấn. Đến khi lập gia đình, hai đứa vẫn thân như ngày nào.
Mình mở nhà hàng nho nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt và mấy món đơn giản, quanh năm người sực nức mùi dầu, mùi mắm. Nó làm văn phòng, sáng đi tối về, son phấn thơm mát. Nhưng hễ rảnh hôm nào nó lại đến phụ mình, khi thì bưng bê, khi thì đứng bán. Còn mình nếu chồng đi nhậu say hoặc vợ chồng cãi nhau, lại trốn đến nhà nó khóc lóc kể lể.
Chồng nó hơn nó 3 tuổi, là phó giám đốc một công ty xây dựng. Anh ta đẹp trai, thành đạt lại chiều vợ vô cùng. Hai vợ chồng chưa con cái nên lúc nào cũng bám dính lấy nhau đúng kiểu vợ chồng son, thỉnh thoảng lại thấy đi du lịch, đi nghỉ mát 2 – 3 ngày. Vì thế mình rất mừng cho nó, đi đâu cũng tự hào vì vợ chồng đứa bạn thân trai tài gái sắc. Còn chồng mình làm ở sân bay, công việc thì vất vả, ngày nào trở về cũng bê bết mồ hôi, 3 ngày bữa nhậu, 7 ngày trận say, buồn không tưởng nổi.
Mình rất mừng cho nó, đi đâu cũng tự hào vì vợ chồng đứa bạn thân trai tài gái sắc. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, 1 giờ trưa thứ bảy vừa rồi, mình gặp một chuyện sốc. Hôm đó bạn thân nghỉ làm nên đến nhà hàng phụ giúp mình. Vì ngày nghỉ nên mình nhận được rất nhiều đơn hàng ăn vặt giao tại nhà. Shipper chạy hết tốc lực, có một đơn hàng gọi gấp nên mình bảo bạn thân trông quán giúp, mình tự đi giao.
Lần mò theo địa chỉ thì đến đúng một nhà nghỉ nằm trong ngõ. Mình định giao cho nhân viên lễ tân nhưng cô ấy bảo khách trả tiền trực tiếp, cô ấy chỉ gọi giúp thôi. Vì thế mình lại mang lên phòng cho khách.
Mình gõ cửa và chỉ vài giây sau, một người đàn ông ra mở cửa. Điều kinh khủng nhất khi cánh cửa mở ra, đó là mình nhìn thấy chồng của bạn thân trong chiếc quần tây, áo sơ mi chưa kịp cài cúc, đầu tóc còn ướt. Anh ta bất ngờ nên buông thõng tay, mình liền đạp toang cửa xông vào.
Bên trong phòng hỗn độn, cái mùi đặc biệt ấy còn phảng phất, nhìn sơ qua thì cũng biết vừa xảy ra chuyện gì. Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bật mở, một cô nàng khuôn mặt trẻ trung, khoảng ngoài 20 tuổi quấn khăn tắm đi ra.
Cô ta nhìn thấy mình và túi đồ trong tay thì bảo: “Chị đặt lên bàn đây?”. Sau đó nói với gã đàn ông đang đứng đực mặt trước cửa: “Anh đi trước đi, em ăn xong sẽ đi sau”. Mình trố mắt nhìn cô ta thay quần áo, sau đó cô ta quay lại quát vào mặt mình: “Ơ kìa, sao chị vẫn ở đây? Anh trả tiền cho người ta đi đi”.
Mình nghĩ đến người bạn thân mặt tràn trề hạnh phúc đang lúi húi chiên chiên xào xào cho mình ở nhà, cơn điên không biết từ đâu bốc đến, mình lao đến ném ngay túi đồ ăn lên người cô ta. Thức ăn và túi mắm đập vào tường bắn ra tung tóe.
Chẳng kịp suy nghĩ thêm, mình chạy sấn lại chỗ cô ta và giơ tay tát cô ta một cái rất mạnh. Bất ngờ bị đánh, cô ta ôm má rồi hét lên: “Chị điên à? Chị làm trò gì thế? Tôi làm gì chị mà chị đánh tôi?”. Mình xông lại, chỉ thẳng vào mặt cô ta: “Ờ, tao đang điên đây, tao đang đánh mày đây, cái con hồ ly tinh cướp chồng người khác…”
Đến lúc này gã chồng của bạn mình mới như sực tỉnh, chạy lại can ngăn. Mình đấm luôn cả anh ta. Anh ta giữ tay mình, bảo mình có gì thì bình tĩnh nói chuyện. Mình hét lên: “Tôi không có gì để nói với anh hết. Anh là đồ khốn, anh đừng cản tôi đánh nó, nếu không tôi đánh chết anh”.
Dù gào lên lồng lộn thế, song sức của mình không bằng anh ta. Anh ta kéo mình lại rồi ra hiệu bảo cô ả kia đi trước. Mình vẫn vùng vẫy chửi bới ả. Anh ta bảo: “Thôi em, anh xin em, xin em đừng nói với G, sau này anh không bao giờ làm chuyện như thế nữa. Chỉ xin em đừng nói với G. Anh nhất thời thôi, anh thề không có chuyện đó nữa”. Mình vùng tay ra hét lại: “Anh đi mà nói lời này với G, tôi chẳng phải là gì của anh cả mà anh phải thề thốt. Anh thề với vợ anh đi”.
Anh ta lại giữ tay mình: “Em đừng nói với G, anh xin em đấy. Với tính của G, G biết chuyện rồi sẽ không tha thứ cho anh đâu”. Mình bảo: “Anh biết như thế rồi mà vẫn làm chuyện này? Sao anh vô liêm sỉ thế?”.
Anh ta nói: “Em chửi anh thế nào cũng được, mắng anh cũng được. Anh chỉ xin em đừng nói với G. Anh hứa không bao giờ xảy ra chuyện này nữa. Em mà nói với G là gia đình anh tan nát đấy. Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy G đau khổ hả?”. Lúc đó xúc động quá nên mình gào lên: “Đau khổ một lần còn hơn bị lừa dối suốt đời thế này”.
Điều kinh khủng nhất khi cánh cửa mở ra, đó là mình nhìn thấy chồng của bạn thân. (Ảnh minh họa)
Rồi mình đi khỏi cái căn phòng đó. Như thế vẫn không đủ để mình trút được hết bực bội, đau đớn như thế người bị phản bội là mình vậy. Mình cũng băn khoăn không biết có nên nói cho G biết không? Anh ta nói đúng, với tính bạn mình thì chuyện này sẽ bị làm ầm lên và chắc chắn họ sẽ ly hôn.
Mình biết bạn mình nó yêu chồng lắm nhưng nó không bao giờ chấp nhận chuyện phản bội. Mình đi loanh quanh khắp nơi, đến khi điện thoại của bạn thân gọi đến, bảo mình mau về phụ nó một tay, đông khách quá, mình mới quay xe về.
Về nhìn thấy đứa bạn đang vui vẻ bán hàng cho mình, mình lại buồn chỉ muốn khóc. Nó thấy mắt mình đỏ nên hỏi có chuyện gì. Mình đành nói dối bị lừa, người ta ăn không trả tiền nên khóc. Nó lại an ủi bảo mình thôi thì coi như xui rủi, may rằng hôm nay đông khách, chắc không lỗ. Mình ôm chầm nó mà khóc nức nở. Nó lại tưởng mình tiếc tiền nên ra sức động viên. Mình càng buồn thêm.
Hai hôm rồi, mình vẫn chưa nói chuyện kia với bạn thân. Chiều hôm qua anh ta đưa nó đến nhà mình chơi, nhân tiện dò xét xem ý mình có phải là đồng ý im lặng không? Mình tức lắm, muốn đuổi anh ta khỏi nhà lắm nhưng lại không dám nói thật. Mình cứ coi như không biết chuyện xảy ra là được đúng không? Để bạn thân mình tiếp tục hạnh phúc như thế! Hay nói ra mọi chuyện rồi để nó tự quyết định hả mọi người?