Tôi về làm dâu đến nay cũng đã được hơn 1 năm, bố mẹ chồng tôi khá khó tính và nghiêm khắc với con dâu. Cũng may, tôi là đứa biết điều, từ ngày còn yêu ông xã bây giờ đã luôn giữ ý tứ để không ai phải nói gì không hay về mình. Còn từ lúc cưới xong, cuộc sống tuy có chút ngột ngạt nhưng bản thân tôi lúc nào cũng phải tự cố gắng hơn nữa để làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình.

Ấy thế mà, cũng đã 5, 6 lần tôi bị mẹ chồng nặng lời vì những chuyện rất nhỏ nhặt như vấn đề dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ quần áo… Những lúc như vậy, tôi tủi thân lắm nhưng chẳng cãi câu nào, chỉ lẳng lặng dạ vâng rồi chui vào nhà vệ sinh khóc nức nở.

Hàng ngày, tôi dậy từ rất sớm, nấu nướng cho cả gia đình rồi lại vội vàng đi làm, chiều tối về tranh thủ tạt qua chợ mua thức ăn về nấu cơm. Bận mấy thì bận, cứ đúng 7 giờ tối là phải có mâm cơm ngon lành cho cả gia đình. Rồi thì quần áo của cả nhà cũng do tôi giặt, phơi rồi gấp gọn, nhà cửa lúc nào cũng phải bóng sạch, ngăn nắp.

mc

(Ảnh minh họa)

Từ ngày lấy chồng là tôi cũng chẳng bao giờ được đi gặp bạn bè, chúng nó bảo tôi cứ như đi làm ô-sin. Tôi chỉ cười và nghĩ thầm, ô-sin thì còn có lương mà ô-sin bây giờ cũng có giá lắm, nhà chủ làm gì khiến họ tự ái là họ nghỉ việc, không làm nữa. Còn tôi, quần quật cả ngày nhưng vẫn cứ bị nói xơi xơi là chuyện bình thường.

Cách đây 6 tháng thì nhà tôi có thêm một cô em dâu nữa, em kém tôi 1 tuổi, gia đình rất giàu có nên bố mẹ chồng tôi nể lắm. Cũng kể từ đó, tôi thay đổi hẳn. Việc nhà tôi làm bớt lại, những khi bận thì sẽ gọi điện báo nhờ mẹ nấu cơm, khi nào ốm quá thì tôi cho phép mình được nghỉ ngơi, thỉnh thoảng, tôi xin phép được ra ngoài gặp gỡ, tụ tập bạn bè. Nếu mẹ tôi nói gì không đúng, tôi sẽ phản biện, không yếu đuối khóc lóc nữa.

Đương nhiên, mẹ chồng không hài lòng với tôi một chút nào. Một hôm, bà gọi tôi vào phòng để nói chuyện, nhắc nhở tôi vì càng ngày càng lười biếng, xao nhãng việc gia đình. Bà còn nặng lời ám chỉ tôi thảo mai, giả tạo, thời gian đầu thì tỏ vẻ chăm chỉ, càng ngày càng lộ bộ mặt thật.

Nghe mẹ nói hết, tôi nhẹ nhàng đáp lời bà: "Con thừa nhận những gì mẹ nói cũng có ý đúng ạ. Nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó, con thấy từ ngày có em dâu về, em cũng là phận dâu con mà sống khá thoải mái. Sáng em có thể ngủ đến 9, 10 giờ, chiều tối em về muộn ngồi vào mâm cơm ăn ngay, quần áo em thay ra cứ vứt trong phòng tắm, từ ngày em về cũng chưa bao giờ con thấy em cầm chổi quét nhà hay lau cái cầu thang. Cơm thì hôm ăn hôm không, vợ chồng kéo nhau đi chơi đêm hôm có khi sáng hôm sau mới về… Thế nhưng mẹ vẫn rất vui vẻ, thoải mái với em ấy. Sự phân biệt đối xử của mẹ khiến con cảm thấy mình cần phải thay đổi.

cd

(Ảnh minh họa)

Con nghĩ rằng em dâu có thể sống thoải mái như vậy mà vẫn được mẹ chấp nhận thì con cũng không cần phải cố gắng quá sức của mình. Hơn nữa, sự cố gắng của con lại còn không được mẹ ghi nhận. Con sẽ sống là chính mình nhưng mẹ yên tâm, bổn phận và trách nhiệm của con thì con vẫn nhớ ạ".

Nghe từng lời của tôi, mẹ chồng ngồi im không nói thêm được câu gì. Bà đã cư xử không công bằng với hai cô con dâu của mình khiến tôi cảm thấy uất ức, mà cái gì quá sức chịu đựng thì mình phải vùng lên thôi. Thực ra tôi biết nguyên nhân của vấn đề chứ, là do em dâu tôi xuất thân trong gia đình giàu có, quyền lực nên mẹ tôi chẳng dám bắt nạt em ấy. Nhưng như vậy không có nghĩa là mẹ được quyền o ép tôi, tôi cũng là con người, cũng có lòng tự trọng.

Từ sau hôm ấy, tôi sống cuộc sống khá thoải mái. Rồi tôi nhận ra, việc mình cố gắng làm vừa lòng người khác đúng thật là một sự sai lầm.