1 tháng trước, chồng và mẹ chồng tôi ra thành phố chơi theo lời mời của em gái anh ấy. Khi trở về, mẹ chồng bế theo 1 đứa bé nhỏ vài tháng tuổi. Bà bảo đứa bé bị bỏ rơi ở trước nhà Huyền – em gái chồng. Thương đứa nhỏ quá nên bà muốn đưa về nuôi.
Chồng tôi bảo mẹ già không nuôi nổi 1 đứa trẻ, tốt nhất để chúng tôi nuôi. Nghe chồng nói mà tôi giật mình, trách anh ấy "ôm rơm nặng bụng", nhà có đủ nếp đủ tẻ, nuôi con đẻ chưa xong, sao lại nhận con nuôi.
Tôi khuyên 2 người nên đưa đứa nhỏ vào trung tâm chăm sóc trẻ em thì mẹ chồng phản đối gay gắt. Chồng tôi rất nghe lời mẹ, vẫn 1 mực muốn nuôi đứa nhỏ giúp bà. Cuộc tranh cãi dữ dội của 3 người làm đứa nhỏ giật mình và khóc. Nhìn thấy con nhỏ xíu đã bị bố mẹ bỏ rơi, tôi thương quá nên bế bé vào lòng và dỗ dành. Cuối cùng, tôi cũng đồng ý nhận bé là con nuôi của chúng tôi.
Sau đó vài ngày, hàng xóm biết tin nên lần lượt đến thăm đứa nhỏ. Có người nói thằng bé có nhiều nét giống chồng tôi, vì vậy nên đi xét nghiệm ADN 1 lần cho chắc ăn, tránh để bị dắt mũi cả đời.
Tôi để ý thấy mẹ chồng và chồng tôi rất quan tâm đứa nhỏ, thậm chí còn cưng chiều hơn cháu ruột. Mối nghi ngờ của tôi ngày càng lớn, sau cùng, tôi nói với chồng muốn đưa đứa bé đi xét nghiệm ADN, nếu anh từ chối thì tức là có tật giật mình.
Nghe thế, mẹ chồng và chồng tôi thở dài rồi đành nói sự thật cho tôi biết. Mẹ bảo đó là con của Huyền. Tôi sửng sốt, em ấy ngoan ngoãn giỏi giang là thế, tại sao lại ra nông nỗi này. Mẹ chồng nói bị bạn trai bỏ rơi khi biết em ấy có bầu, thế nên Huyền phải sinh con 1 mình.
Sợ tương lai Huyền mù mịt khi là mẹ đơn thân nên mẹ và chồng tôi quyết định nhận nuôi đứa nhỏ để em ấy được làm lại cuộc đời. Nhìn những giọt nước mắt của mẹ chồng, tôi biết bà đang rất đau khổ.
Tự nhiên biết thân phận của đứa nhỏ, tôi thấy thương con quá, có mẹ mà không dám gọi là mẹ. Theo mọi người, tôi có nên tiếp tục nuôi con rồi chờ tới lúc Huyền đủ điều kiện đón con về, hay là yêu cầu Huyền đừng bỏ rơi con?