Chồng tôi là bác sĩ của một bệnh viện lớn, còn tôi là một giáo viên tiểu học. Chúng tôi kết hôn 3 năm trước, ngay khi tôi vừa tốt nghiệp ra trường. Cuộc sống tuy ít xảy ra mâu thuẫn nhưng tính ra 3 năm rồi mà số lần vợ chồng tôi quan hệ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kể từ ngày yêu nhau, chồng tôi đã nói trước anh thường xuyên phải trực ca đêm ở bệnh viện, không thể thường xuyên về nhà mỗi tối, sau này lấy anh rồi nhất định sẽ thiệt thòi. Tôi biết vậy nhưng lúc đó chẳng nghĩ ngợi nhiều đã gật đầu đồng ý. Tôi đâu biết kết hôn rồi mới thấu hiểu được cảm giác chồng không ở bên cô đơn và trống trải đến nhường nào.
Nhìn chồng mệt mỏi trở về nhà mỗi sáng, bao ấm ức trong lòng tôi đều cố giấu nhẹm vì không muốn phiền chồng. Tôi tự an ủi mình, chồng làm thế cũng chỉ vì công việc chứ nào phải đi ngoại tình. Cả vợ cả chồng đều có cái khó riêng, nên biết thông cảm cho nhau mới phải. Vì thế, 3 năm đằng đẵng trôi qua, chồng tôi vẫn chưa từng về nhà ngủ qua đêm. Tôi cũng dần quen với việc đó nên cũng không còn quá bận tâm như trước.
Đã có thời gian, sự cô đơn mỗi tối như muốn bóp nghẹt tôi. (Ảnh minh họa)
Trong một lần họp phụ huynh cuối năm, một người phụ nữ tiến đến tự xưng là đồng nghiệp của chồng tôi. Cô ấy nói bao năm nay, mọi người đã nhiều lần bắt gặp chồng tôi lên xe cùng một cô gái lạ sau giờ tan làm. Tin đồn lan ra khắp bệnh viện, nhưng chồng tôi vẫn lặng thinh, không hề đứng ra giải thích. Vì thế người ta lại càng có cơ hội để xì xầm, bàn tán sau lưng.
Tôi thử hỏi dò chồng nhưng anh kiên quyết phủ nhận. Dù vậy, tôi vẫn không thôi nghi ngờ, vì tin đồn này đã lan cả bệnh viện chứ đâu chỉ có 1, 2 người biết chuyện. Tối hôm đó, tôi gọi taxi lén lút theo dõi chồng. Ngay khi chồng tôi xuất hiện cùng cô gái kia, tôi thoáng giật mình vì đó chính là mối tình đầu của anh từ hồi đại học.
Liên và chồng tôi vốn đã có thể đến với nhau, nhưng do Liên là trẻ mồ côi nên gia đình chồng tôi không chấp nhận. Sau đó, tôi được giới thiệu cho anh và nhanh chóng đi đến kết hôn dù cả hai quen nhau chưa được bao lâu. Nhiều khi nghĩ lại, tôi luôn có cảm giác mình bị đem ra làm vật thay thế để dập tắt ý định quay lại với tình cũ của chồng.
Tôi luôn có cảm nhận mình chỉ là kẻ thay thế. (Ảnh minh họa)
Biết mình bị phản bội, tôi lặng lẽ quay về kí sẵn đơn li hôn rồi bỏ về đằng ngoại. Nhiều tháng liền, tôi kiên quyết không gặp chồng, cũng chưa một lần cho anh cơ hội giải thích. Để dứt khoát, tôi tìm một công việc mới trong Sài Gòn và dự định tuần sau sẽ rời đi. Thế nhưng, tôi đột ngột nghe tin cô gái kia đã mất.
Đến đám tang hôm ấy, tôi thấy chồng quỳ ở đó, mặt cúi gằm đau khổ. Chồng tôi chủ động tiến đến giải thích mọi chuyện: "Liên là mối tình đầu mà anh không thể dứt, đó là sự thật. 3 năm trước, anh biết tin cô ấy bị u não, không thể sống lâu được nữa. Liên chủ động liên lạc với anh, xin anh dành cho cô ấy chút thời gian. Anh không thể làm ngơ nên đã gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, càng tiếp xúc, anh lại càng muốn níu giữ cô ấy. Anh thuyết phục Liên tiếp nhận điều trị, ở bên cô ấy khi cần, thế nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Tuy nhiên, anh chưa từng đi quá giới hạn với Liên. Anh đối tốt với cô ấy vì đó là người mà anh đã từng có tình cảm mà thôi".
Tôi nghe lời giải thích của chồng mà lòng lại càng rối bời. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe xong mà trong lòng có biết bao cảm xúc xáo trộn. Nay người đã mất, tôi tiếp tục ghen tuông thì có ích gì. Chồng tôi cũng có cái khó, đổi lại là tôi, tôi cũng không thể ngoảnh mặt trước lời cầu xin của một người sắp chết. Huống chi anh còn là bác sĩ, đó lại càng là nghĩa vụ không thể khước từ.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại tự thấy tội nghiệp cho chính mình. Hóa ra, 3 năm kết hôn với tôi mà lòng anh chỉ nghĩ đến người khác, hàng đêm anh bỏ tôi cô đơn một mình nhưng lại không ăn không ngủ lo lắng, săn sóc cho cô gái đó. Liệu có đơn giản chỉ vì hoàn cảnh của cô ấy nên anh mới làm thế, hay sâu thẳm trong trái tim anh, vốn đã chỉ có một mình cô ấy, còn tôi chỉ là kẻ thay thế mà thôi?