Trong con mắt của những người khác, tôi là một thằng đàn ông chỉ biết bám váy vợ. Tôi chưa từng phủ nhận điều đó, bởi vì những gì tôi có ngày hôm nay đều nhờ vợ và nhà vợ mới có được.

Bố vợ tôi là chủ một công ty buôn bán xe ô tô. Trước đây, tôi chỉ làm nhân viên bán hàng cho công ty. Làm việc vất vả, có những hôm, tôi mất cả một ngày để giới thiệu sản phẩm cho khách hàng. Vậy mà cuối cùng vẫn không bán được chiếc xe nào cho họ.

Cho tới khi cưới vợ tôi, tôi được đặc cách lên làm quản lý. Không áp lực doanh số, không phải nghe cấp trên rầy la cả ngày. Có một người vợ là con gái nhà giàu nên tôi cũng được hưởng lây như vậy đấy.

Làm rể nhà giàu cũng giống như làm dâu gia đình có của. Ai cũng phải chịu những nỗi khổ riêng. Riêng tôi, tôi rất muốn nuôi dưỡng, chăm sóc mẹ nhưng không thể. Bởi vì tôi đang ở nhà vợ, tôi không thể nào đón mẹ lên được.

Biết vợ đổ oan cho mẹ nhưng tôi vẫn phải hùa theo cô ấy rồi để mẹ mang nỗi ấm ức về quê - Ảnh 1.

Sinh ra đã ăn sung mặc sướng nên cô ấy cong cớn và đanh đá. (Ảnh minh họa)

Vợ tôi lại không được như người ta. Sinh ra đã ăn sung mặc sướng nên cô ấy cong cớn và đanh đá. Với chồng, cô ấy còn hay nổi khùng huống hồ mẹ chồng. Có lần trước mặt mẹ tôi, cô ấy quát tôi mà không có chút kiêng nể. Mẹ tôi biết ý nên hiếm khi lên thăm con. Mặc dù bố tôi mất đã lâu, mẹ cũng chỉ có tôi là con trai duy nhất.

Đợt này vợ tôi sinh con, mẹ tôi lên chơi vài hôm với cháu. Mẹ vốn quý cháu nên thường hay ôm ấp, âu yếm cháu. Có vậy thôi mà vợ tôi cũng cáu gắt, cấm không cho mẹ thơm cháu vì sợ bẩn với bệnh. Thật ra cô ấy nói không sai. Thế nhưng cách mà cô ấy nói khiến người khác nghĩ rằng cô ấy không phải con dâu của mẹ tôi.

Khi lên thành phố, mẹ tôi mang 500 nghìn mà các bác ở quê gửi lên cho cháu. Vợ tôi chẳng nhận thì thôi, còn nói thế này: "Thôi, mẹ giữ luôn đi. Cho được vài trăm bạc thì bõ bèn gì mà còn gửi". Mẹ tôi trước đó cũng vừa cho cháu 500 nghìn, thấy vợ tôi nói vậy nên chạnh lòng, nước mắt rơi lã chã.

Biết vợ đổ oan cho mẹ nhưng tôi vẫn phải hùa theo cô ấy rồi để mẹ mang nỗi ấm ức về quê - Ảnh 2.

Tôi thương mẹ nhưng không nỡ giữ mẹ ở lại. (Ảnh minh họa)

Tôi cũng góp ý với vợ nhẹ nhàng. Nhưng cô ấy không nghe, đã vậy còn dọa sẽ mách bố. Có thể do tôi nhún nhường quá nên vợ mới được đà lấn tới. Hôm đó, dì của vợ tôi từ Mỹ về thăm cháu. Dì ấy về và cho con của chúng tôi 500 đô. Rõ ràng lúc ấy tôi thấy vợ mình để dưới gối. Vậy mà vài tiếng sau, cô ấy lục tung nhà để tìm 500 đô ấy. Tìm không được, vợ tôi sinh nghi: "Hay là mẹ anh lấy?".

Mẹ tôi nghe được, khóc lóc thề với trời là bà không làm điều đó. Tôi thanh minh giúp mẹ cũng không được. Thế rồi vợ chồng tôi cãi nhau. Mẹ tôi ngồi thần người ra, một lúc sau, bà dọn đồ đạc rồi ra về. Tôi thương mẹ nhưng không nỡ giữ mẹ ở lại. Vì tiếp tục sống ở đây thì mẹ tôi sẽ càng thêm khổ.

Hôm nay, em gái tôi gọi lên thành phố và nói mẹ bảo sẽ không bao giờ lên nhà tôi nữa. Mẹ cũng ốm mấy bữa rồi, thật lòng tôi thấy có lỗi với mẹ quá. Tôi lấy vợ đẹp, đổi đời. Nhưng mẹ của tôi lại chịu cảnh như vậy. Tôi thật không xứng làm đàn ông.