Đang sống ổn định, kinh tế dư dả ở thành phố thì mẹ chồng tôi gặp tai nạn ở quê. Bà phải nằm liệt giường, nửa thân dưới không có cảm giác, không thể cử động được. Thời gian đầu, vợ chồng tôi thay phiên đi đi về về để chăm sóc bà cùng với bố chồng. Nhưng chúng tôi nhanh chóng nhận ra cứ đi về mãi giữa phố - quê như vậy cũng không phải là cách hay. Công việc trì trệ, tất bật, cuộc sống của chúng tôi cũng đảo lộn theo.
Vào một buổi tối, chồng tôi bỗng đề nghị cả nhà chuyển về quê sinh sống để thuận tiện săn sóc bố mẹ khi về già. Họ chỉ có chồng tôi là con duy nhất, chúng tôi không thể bỏ mặc được. Thời gian đó, tôi đã suy nghĩ, đắn đo, phân tích thiệt hơn rất nhiều. Nhưng thấy chồng vất vả, chạy ngược chạy xuôi, tôi mềm lòng và đồng ý về quê cùng anh.
Tôi đã mất ngủ suốt cả tháng trời để vạch ra kế hoạch cụ thể cho cuộc sống mới. Nhờ có một số tiền tiết kiệm khá lớn, cộng với tiền bán nhà ở thành phố, chúng tôi mua 2 mảnh đất rộng ở quê để trồng mía, kinh doanh vườn rau sạch. Nghĩ thì dễ nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy khó khăn. Lúc đầu còn tiền, chúng tôi còn thuê người chăm sóc nhưng rau bán ra chẳng đủ bù tiền công, tiền thâm hụt. Lần đầu khởi nghiệp bằng cách trồng rau, tôi đã thất bại vì thiếu kinh nghiệm quản lý nhân sự và kinh nghiệm trồng trọt gần như bằng 0 khi chỉ học qua sách vở. 2 rẫy mía cũng tương tự số phận như thế càng làm tôi nản lòng hơn.
Để tiết kiệm tiền, vợ chồng tôi chỉ dám thuê nhân công trong những công đoạn quan trọng, còn lại thì tự làm. Thức khuya dậy sớm, mày mò học hỏi, tôi nhanh chóng già đi vì phải liên tục tính toán tiền nong đầu tư và sinh lời hoặc dừng lại. Chuyện tiền bạc trở thành vấn đề nhạy cảm khiến cả 2 cãi nhau nhiều lần.
Đã thế, mối quan hệ giữa tôi với mẹ chồng cũng gặp trục trặc, mâu thuẫn vì những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống. Thế mới nói, thà ở riêng vẫn dễ thở hơn sống chung 1 nhà, ra đụng vào chạm, ngay cả ăn uống cũng không hợp tính nhau.
Mới 1 năm mà tôi đang rơi vào trầm cảm vì có quá nhiều khó khăn, áp lực. Sức khỏe của mẹ chồng cũng dần ổn định. Bà đã có thể tự đi một cách chậm chạp nhờ dụng cụ chuyên dụng chứ không còn nằm liệt một chỗ nữa. Tôi có nên bàn với chồng trở về thành phố lại? Mà nhà đã bán rồi, nếu về thành phố, chẳng biết đến bao giờ chúng tôi mới mua nổi căn nhà nữa? Tôi bế tắc quá.