Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn, mẹ mất sớm, hai người anh trai đều kém cỏi. Tôi không muốn sống một cuộc đời tầm thường ở quê nên lao vào học hành. Ra trường, tôi nhanh chóng có công việc mơ ước ở một tập đoàn tư nhân lớn trong thành phố.
Cùng phòng có một đồng nghiệp hơn tôi 2 tuổi, hiền lành, tốt bụng và thường xuyên giúp đỡ tôi trong công việc. Sau vài tháng thì anh ngỏ lời yêu. Tôi cứ nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất, anh ấy cũng là dân tỉnh lẻ như tôi, chịu khó, hai người cùng cố gắng thì sẽ dễ hơn một người.
Nhưng yêu 5 năm tôi mới thấy mình thua thiệt. Tôi khá xinh, như tôi thì những đồng nghiệp khác đã chọn một anh chàng gốc thành phố, nhà có điều kiện. Còn tôi và Hoàng, vẫn lọc cọc chở nhau đi làm bằng xe máy. Tiền dành dụm được, tôi muốn kinh doanh, anh lại sợ rủi ro. Đã thế, anh còn phải trích ra một phần gửi về quê cho bố mẹ.
Đúng lúc tôi ngán ngẩm nhất, công ty có sếp mới về. Lâm là con trai của chủ tịch, nhìn ngoại hình tầm thường nhưng đi làm bằng Audi Q7, đồ dùng toàn hàng hiệu. Chị em trong công ty thèm khát, ngưỡng mộ, mơ được lọt vào mắt xanh của sếp.
Tôi tìm mọi cách thu hút sự chú ý của sếp. (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu lên kế hoạch, thường xuyên xuất hiện trước mặt Lâm, vô tình ngã vào người anh ta. Sau vài tháng, anh ta bắt đầu để ý đến sự nhiệt tình của tôi. Thường nhờ tôi một vài việc riêng. Một cô nàng thấy tôi thờ ơ với Hoàng, còn tranh thủ cầm cưa với anh. Tôi vờ ghen tuông, đổ lỗi cho Hoàng lăng nhăng, khóc lóc chia tay.
Thoát khỏi người yêu nghèo khó, tôi chủ động tấn công dồn dập anh chàng báu vật kia. Thế rồi Lâm cũng xiêu lòng. Nhanh chóng, chúng tôi hẹn hò trong ánh mắt đầy bất ngờ của Hoàng và đám nhân viên công ty. Tôi biết, người ta bảo tôi hám giàu, rồi tham phú phụ bần. Kệ, cuộc đời ai người ấy lo, thời giờ không có tiền thì tình yêu đẹp đến mấy cũng trở thành gánh nặng.
Sau 6 tháng, tôi đã lên xe hoa. Đường hoàng làm con dâu chủ tịch. Tôi mãn nguyện, không ngờ số mình may mắn thế. Ngoài kia, bao nhiêu cô gái mơ như tôi mà không được. Chủ tịch cũng dễ tính, đến mẹ Lâm cũng chào đón tôi nhiệt tình.
Nhưng đêm tân hôn, Lâm nhập cuộc thô bạo trong men rượu. Tôi tủi thân ôm gối tấm tức khóc trong khi anh xong việc lăn ra ngủ. Tuần trăng mật chúng tôi đi Pháp, nhưng nhạt nhẽo vô cùng. Lâm du học bên này nên tỏ vẻ không hào hứng, bảo tôi thích thì đi chơi một mình. Giận dỗi, tôi đi dạo phố, mua sắm, ăn uống bằng thẻ tín dụng của chồng.
Khuya về, tôi gặp một người đàn ông điển trai bước ra từ phòng khách sạn chúng tôi ở. Anh ta nhìn tôi, cười khẩy rồi đi luôn. Bước vào phòng không thấy chồng, cửa phòng tắm đóng chặt, chắc anh đang tắm.
Chỉ vì tiền, tôi đã phải trả giá quá đắt. (Ảnh minh họa)
Tôi nằm vẩn vơ, bỗng tin nhắn đến máy Lâm. Tôi tò mò cầm lên đọc: "Vừa gặp vợ anh, cũng được đấy. Chỉ tiếc rằng, anh là của em". Tôi run lẩy bẩy, nghĩ ngay đến khả năng chồng đồng tính. Còn người yêu anh là người đàn ông tôi vừa gặp.
Lâm bước ra, nhìn tôi, cười nhạt. Thấy tôi đọc được tin nhắn, anh không hề ngại ngần nói thẳng, đấy mới là người yêu của anh. Anh là đồng tính nam nên không yêu phụ nữ, nhưng tôi nhiệt tình quá, anh chấp nhận cho tôi một cuộc sống giàu sang, đổi lại là sự im lặng để che mắt thiên hạ. Tôi chỉ cần sinh cho anh ta một đứa con, muốn bao nhiêu tiền bạc cũng được.
Tôi gào khóc điên loạn, ném đồ về phía anh ta. Tôi phải làm sao đây? Bỏ anh ta để những người khác chê cười? Nhục nhã đối diện với Hoàng. Hay cố sống một cuộc đời giả tạo để thoát nghèo? Chỉ vì tiền, tôi đã phải trả giá quá đắt!