Thật sự ngay bây giờ tôi cảm thấy rất buồn và đau khổ về người chồng đã gắn bó với mình được 4 năm nay. Chồng tôi, theo như nhận xét của những người ngoài thì anh là một người đàn ông hiền lành và sống tình cảm. Song, là vợ chồng 4 năm nay, tôi lại không thấy anh như vậy. Nhất là khi bố tôi ngã, tôi càng hiểu rõ chân dung người chồng lạnh lùng, vô tâm, vô trách nhiệm của tôi hơn.

Cách đây 3 hôm, bố đẻ của tôi bất ngờ bị ngã. Ông bị gẫy xương chậu nên phải nằm bệnh viện không đi lại được. Nhà tôi thì chỉ có 2 chị em gái. Tôi là con gái lớn nhất của bố mẹ, còn em gái tôi đang học đại học xa nhà. Thế là, bố vợ nằm viện như thế nhưng chồng tôi vẫn dửng dưng. Tôi đang thất vọng về chồng nhiều lắm.

Hôm đầu tiên bố tôi bị ngã phải nhập viện, tôi gọi điện cho anh (lúc đó anh ở nhà không đi làm) bảo bố bị ngã không đi được anh lên bệnh viện ngay để đỡ bố vào xe rồi đẩy bố lên khoa ngoại.

Khi được vợ báo tin xong, anh còn cười ra vẻ rất khoái chí. Hơn nữa, lúc tôi gọi điện báo cho anh là 13h30 chiều. Vậy mà đến 15h30 anh mới lên bệnh viện và tìm đến chỗ bố tôi. Trong khoảng thời gian đó ở viện, tôi và mẹ đã phải gọi điện nhờ hết người nọ đến người kia trong họ hàng đến để nhờ giúp đỡ.

Trong khi đó ông con rể quý hóa của bố mẹ tôi 2 tiếng sau xong mới lên thì không biết để làm gì nữa? Đã thế anh lên chỗ bố vợ ngồi được đúng 2 tiếng là lại đòi về. 

Tôi bảo với anh là hôm nay là đêm đầu tiên bố ở viện, anh ở lại trông bố. Anh bảo với tôi: "Thế còn mẹ thì sao?". Tôi thừa hiểu ý anh. Ý của chồng tôi là mẹ vợ phải trông ông đêm nay chứ anh không trông.

Tôi bảo là nhà có mỗi anh là con rể thì anh trông giúp chứ mẹ già yếu trông làm sao được. Vậy mà anh cũng không trông bố. Chồng tôi bảo, anh phải về đi làm (anh làm nghề tự do, giờ giấc không cụ thể). Đến lúc về nhà rồi thì anh vui vẻ báo tin với tôi.

Thế là đêm đầu tiên bố nhập viện, mẹ tôi lại phải nhờ chú tôi (em trai của bố) vào viện trông bố. Đến hôm qua là đêm thứ hai, chồng tôi không phải đi làm nên tôi bảo hôm qua anh không trông thì hôm nay anh vào trông bố nhé. Thế nhưng chồng tôi lại bảo để khôm khác.


Nhất là khi bố tôi ngã, tôi càng hiểu rõ chân dung người chồng lạnh lùng, vô tâm, vô trách nhiệm của tôi hơn.

Lúc đó, không nhịn được nữa, tức quá tôi bảo: “Anh được lắm, anh gieo nhân nào sau này sẽ nhận được quả đó. Bây giờ anh đối với bố tôi thế nào thì sau này tôi sẽ như thế với bố mẹ anh". Dù vợ nói nặng lời như vậy, anh cũng không nói gì.

Và đêm thứ 2, mẹ tôi lại phải nhờ người anh con nhà bác ruột tôi trông bố. Chồng tôi đã không trông bố vợ được hôm nào mà sáng nay tôi đi làm (ban ngày mẹ tôi trông, đi làm về tôi tranh thủ nầu cơm cho bố mẹ), anh còn hồn nhiên nói với tôi: "Chiều em tranh thủ về nhà nấu cơm”.

Tôi thật chẳng hiểu sao anh lại như thế nữa? Ở nhà chồng tôi vẫn có bao nhiêu người đó thôi. Bố chồng tôi tuy đang bị cảm cúm nhẹ, nhưng mẹ chồng vẫn bán hàng trước cửa nhà. Nhà chồng tôi còn có em chồng 17 tuổi đang được nghỉ hè nữa. Con trai nhỏ của 2 vợ chồng thì tôi cũng đã gửi tư nhờ người ta cho ăn và trông tối giúp.

Thấy anh nhắn như thế, tôi tức quá nói lại với chồng là: "Em về nấu cơm thì ai nấu cơm trên nhà ông bà ngoại?”. Anh bảo là: "Thì em bảo bà nấu".

Tôi điên tiết quá nên bảo anh nói vô lý quá: “Bố tôi ốm nằm đấy, anh đã không phải trông. Có mỗi nấu cơm mà anh cũng bảo mẹ về nấu thì ai trông bố ở bệnh viện?. Ở nhà, em anh 17 tuổi để làm gì, sao anh không bảo nó nấu cơm đi mà cái gì cũng tôi. Anh chỉ biết việc nhà anh thôi à?”.

Xin nói thêm là vợ chồng tôi đang vẫn ở chung với bố mẹ chồng. Ban ngày tôi đi làm, buổi trưa và chiều đi làm về tôi tranh thủ mang cơm vào viện cho bố mẹ đẻ tôi. Sau đó, tôi ở bệnh viện chơi với bố mẹ đến 9h tối là lại về nhà chồng. Tôi áy náy vô cùng vì không làm được gì cho bố mẹ đẻ lúc này.

Bố tôi mới nhập viện 2 ngày mà tôi đã thấy điên tiết và thất vọng với cách ứng xử của chồng tôi quá. Tôi không biết phải làm gì với người chồng vô tâm, vô trách nhiệm và lạnh lùng này đây? Tôi xấu hổ với bố mẹ và người thân đằng nhà ngoại về chồng tôi quá mọi người ạ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cám ơn.