01
Mẹ ơi,
Xin mẹ tha thứ cho con, bởi mẹ gọi điện cho con quá nhiều, giục về thăm gia đình, thăm họ hàng, nhưng con cứ lần lữa mãi. Mẹ biết không, mỗi khi về quê, con cứ phải nghe những lời nói mà dần trở nên thuộc lòng: "Thành phố phức tạp lắm, lại còn cực nữa. Ở quê cũng tìm được công việc tốt mà, sao con không chịu?", hoặc đại loại như "Trai trong làng có đầy đứa tốt, sao không chịu lấy chồng đi con?"...
Con biết ba mẹ lo cho con, sợ con cực khổ, cô đơn. Ba mẹ muốn con sớm kết hôn để con có chỗ nương tựa tấm thân, đời sống ổn định. Con không còn cách nào để thuyết phục ba mẹ nên đành ậm ừ cho qua.
Điều đáng tiếc nhất trong đời người là không làm những gì mình thích, xin ba mẹ hãy thứ lỗi vì con không ở quê chăm sóc mà bỏ lên thành phố lập nghiệp. Nhân tiện đây con cũng muốn nói cho mẹ nghe rằng, cuộc sống của con ở thành phố rất tốt.
02
Ở một số vùng, nếu con chưa kết hôn ở tuổi ba mươi, thì con bị xem như "ế". Nếu con đã kết hôn nhưng không có con, con sẽ bị coi là vô phúc. Con không thành đạt trong sự nghiệp, thì con bị xem như bất tài, không có năng lực. Con không có bằng đại học sau khi tốt nghiệp, con sẽ bị coi là thứ ăn chơi lêu lổng, không chịu học hành. Con mặc một chiếc váy ngắn vào mùa hè, con sẽ bị đánh giá là ăn mặc hở hang. Con có hình xăm trên cơ thể thì con cũng sẽ bị đánh giá không tốt. Tuy nhiên, ở những nơi này giống nhau ở một điểm. Đó là họ không cho phép sự tồn tại khác thường với mọi người và họ cho rằng ngoại lệ lúc nào cũng không tốt.
Nếu con khác người, người ta sẽ nghĩ con trở nên tệ hơn vì thế mọi người phải khuyên răn mọi lúc, mọi nơi. Con biết họ làm vậy vì thương con, họ muốn con trở thành những người giống như họ. Nhìn thì thấy tốt đấy, ổn đấy nhưng mẹ biết không, con vẫn có thể tiếp nhận lời khuyên của họ hoặc phớt lờ không nghe vì chỉ có một người khuyên răn con. Nhưng khi 10 người và 100 người phải giáo dục con, con sẽ sụp đổ vì bất lực. Mỗi ngày họ đều gieo vào đầu con phải làm gì để hạnh phúc, muốn sướng thì lấy chồng giàu, muốn nhiều tiền thì hãy làm nhà nước, làm vì tiền hơn vì đam mê....
Con chỉ ước mình đi thật xa, đến một thành phố mà nơi đó, người dân ở đây rất bận rộn và không có thời gian để dạy dỗ rập khuôn như vậy. Con muốn sống một cuộc sống của con, kiếm tiền bằng chính sức lực của mình chứ không phải chờ người khác nuôi.
03
Lên thành phố con có dịp ngắm nhìn thế giới xung quanh và điều quan trọng đối với con lúc này đó là tầm nhìn. Khi có tầm nhìn, con sẽ không mất một giờ để mặc cả một vài đồng, nghĩa là, con sẽ biết thêm nhiều điều đủ để nói với con mình rằng học cái ngành này tốt hay làm việc này vô ích, con sẽ nói với chúng rằng: tiêu những đồng tiền mình kiếm được sẽ tốt hơn nhiều so với việc lấy chồng giàu có mà không yêu anh ấy chỉ vì tham số tài sản của anh ta. Con cũng nhận ra rằng đừng phí phạm thời gian của mình vào những chuyện vặt vãnh, chuyện không đáng bởi thời gian là vàng bạc.
Mẹ ơi, con thực sự ghen tị với những người có khả năng kiểm soát vận mệnh của chính mình. Trong công ty con có chị quản lý năm nay hơn 30 tuổi, cha mẹ giục chị cưới nhưng chị quyết từ chối và đi sang nước ngoài du lịch, học tập... Sau vài năm, chị đã thông thạo 3 ngoại ngữ và về nước, chị đã trở thành một phiên dịch viên và sở hữu một số tiền lương cao ngất ngưởng. Chị chia sẻ bên nước người ta cho rằng 30 tuổi là còn trẻ, còn nhiều việc phải lo chứ không phải lo chuyện kết hôn.
04
Chín năm trước, con lên thành phố và bắt đầu học tiếng Anh và tập thể dục. Lúc đó, thầy giáo của con nói: "Mình là người như thế nào, mình sẽ thu hút kiểu người như thế ấy. Hơn nữa sống quanh những người tốt, suy nghĩ của họ sẽ ảnh hưởng đến mình một cách tinh tế." Những lời này, con nhớ cho đến bây giờ.
Con có mức lương hàng tháng là 10 triệu đồng trong công ty mới. Con đã chi cả triệu tiền tập gym và tham gia lớp học tiếng Anh là 3 triệu đồng. Vào thời điểm đó, chắc hàng xóm quanh con bảo con bị điên và con đã không giải thích điều đó bởi vì con biết rất rõ rằng nếu một cô gái trẻ có tiền, cô ấy nên đầu tư vào bản thân mình, đặc biệt là trả tiền để học. Hơn nữa, con có thể tự mua sắm cho bản thân mà không phải hỏi ý kiến và chịu đựng sự cau mày của đối phương.
Có thể ở quê mình, những người quen có mối quan hệ tốt thì sẽ có được công việc tốt. Nhưng ở đây lại khác, mình giỏi thì mình được nhận. Khi con ở thành phố, con không giỏi thì con sẽ bị loại. Nhưng, miễn là con đủ năng lực, mọi thứ con muốn sẽ đến với con. Cũng giống như khi con giỏi, con sẽ được đàn ông ngưỡng mộ và khi ấy, những người có mức lương dưới 10 triệu sẽ vây quanh con vì sự ngưỡng mộ, còn những người lương cao hơn sẽ tình nguyện chỉ bảo con. Vì vậy, con không vội vàng. Con muốn xem các chàng trai sẽ ra sao nếu con kiếm được vài trăm triệu một năm.
05
Trong thời đại định kiến vẫn tồn tại này, điều quan trọng là mỗi người có thể chấp nhận rằng những người khác nhau có quan điểm và cách sống khác nhau.
Cô gái tuổi 30 có một sự nghiệp, có chồng làm lương tháng 20 triệu đồng, một cuộc sống đầy màu sắc nhưng luôn phàn nàn rằng thời gian của cô không đủ. Cô và chồng đều đi làm nên ít có thời gian đi du lịch cùng nhau, hiếm khi thấy họ đi ăn cùng nhau. Có quá nhiều người tưởng chừng như sinh ra ở vạch đích nhưng không có thời gian để trải nghiệm cuộc sống. Những người sinh ra đã ở vạch đích này sẽ tự hào về sự nghiệp và tình yêu mà họ muốn và những ngày tháng thiếu thốn, chạy đi xin việc chắc họ cũng không trải qua. Nhiều người thực sự không biết cảm giác tuyệt vời khi làm việc chăm chỉ. Những kế hoạch đề xuất của bản thân được cấp trên thông qua. Các sản phẩm của mình thực hiện có hàng chục triệu người dùng... Họ làm sao hiểu được.
Hôm nay, con đã thấy điều tốt nhất và trải nghiệm điều tồi tệ nhất, vì vậy con càng trân trọng hơn những thứ con đang sở hữu.
06
Mẹ ơi, năm nay con 30 tuổi.
Trong vài năm qua, mẹ luôn hỏi con đã ở thành phố như thế nào. Con có thể mơ hồ trong những năm đầu. Hôm nay con muốn nói với mẹ và cha rằng con đã sống cuộc sống mà con muốn. Con không còn lo lắng để chứng minh cho người khác và cha mẹ thấy, bởi vì con biết rằng mẹ yêu con cuối cùng sẽ hiểu con là ai.
Trên đường đi, con đã suy nghĩ rất nhiều. Trong thời gian ở với cha mẹ, con dường không đồng ý với mẹ theo cách riêng của con. Con đã từng tức giận, tranh luận và thậm chí cãi vã với mẹ. Mẹ có thể không hiểu được "sự bướng bỉnh" của con. Nhưng lên thành phố, con đột nhiên cảm thấy rằng con có thể hiểu mẹ, giống như con hiểu những người có suy nghĩ khác với suy nghĩ của con.
Thực tế, về bản chất, con có thể chỉ đang đối đầu với quá khứ và những người con không thích. Con đang cố chứng minh họ sai nhưng con thấy như thế rất mệt mỏi. Có vô số cách sống và điều con muốn là sự độc lập, tự chủ và theo đuổi ước mơ, còn điều mẹ và người khác muốn là an phận, ổn định và hôn nhân. Con thừa nhận rằng cuộc sống xa cha mẹ sẽ gặp nhiều khó khăn và thiếu thốn, con cũng hiểu nỗi sợ của mẹ nhưng con cũng hy vọng rằng mẹ có thể hiểu được sự theo đuổi đam mê của con.
Cuộc sống hôn nhân, có lẽ thực sự đẹp, con sẽ khao khát trong lòng, nhưng bây giờ con vẫn muốn có sự nghiệp riêng, định nghĩa cuộc đời mình theo ước muốn của riêng con và con muốn nhìn thế giới rộng lớn. Con không vội, con hy vọng rằng mẹ bớt lo lắng.
Con nghĩ rằng cái gọi là nhìn ra thế giới và nhìn thấy mọi thứ xung quanh ta và gặp gỡ những người khác nhau, nghe họ thể hiện quan điểm khác với mình để hiểu sự khác biệt giữa mọi người trên thế giới và tôn trọng quan điểm của họ dù họ nghĩ khác chúng ta. Vì vậy, con có thể hiểu mẹ. Đây là lần đầu tiên con viết thư cho mẹ vì con thấy rằng điều quý giá trong cuộc sống là tin tưởng vào lựa chọn của chính con và điều khó nhất trong cuộc sống là sự hiểu biết và dám thay đổi. Chín năm trước, con đã can đảm bước những bước đầu tiên lên thành phố. Hôm nay, con đã có can đảm để nói để mẹ được an tâm. Con hiểu sự mong đợi của mẹ về con nhưng con hy vọng mẹ nhìn thấy sự phát triển của con.
Mẹ ơi, con đang làm rất tốt và con sẽ cố gắng để mình tốt hơn trong tương lai. Bất kể sự nghiệp hay hôn nhân, con gái của mẹ sẽ có một cuộc sống tuyệt vời, xin cha mẹ hãy yên tâm!
Con gái.