Tôi vừa bước vào, mẹ đã lên tiếng gọi tôi vào rồi bảo tôi đi lấy khăn tang cho em và vợ lẽ của bố. Bố tôi nhìn mẹ bằng cái nhìn xót thương lẫn tự hào của kẻ chiến thắng, tôi nghĩ vậy. Nhưng tình yêu của tôi với bố thì đã cạn sạch rồi.
Mẹ tôi lo chu tất tang lễ cho bà. Hai mẹ con người đàn bà kia vẫn ở lại trong nhà suốt 3 ngày mặc kệ những điều tiếng thiên hạ gièm pha. Bố tôi lại đứng ra che chở nên chị em tôi cũng không thể lên tiếng đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà được. Mẹ tôi vẫn vậy, bình tĩnh làm mọi thứ, bình tĩnh đối diện bố lẫn mẹ con họ.
Sau tang lễ, bố tôi gọi chị em tôi lại nói chuyện. Bố muốn chị em tôi đừng làm khó dễ cho hai mẹ con họ nữa. Tôi cười mỉa (lần đầu tiên tôi có nụ cười đó). Bố tôi tức giận. Ông đập bàn rồi chỉ mặt tôi hỏi tôi cười vậy là sao? Tôi gằn giọng: “Bố xem lại xem bố có xứng đáng làm bố con không?”. Lần đầu tiên trong 18 năm, tôi bị ông tát.
Gia đình tôi chẳng còn tiếng cười nữa từ khi bố công khai nhân tình. (Ảnh minh họa)
Hai mẹ con người đàn bà đó vẫn ở trong nhà tôi. Tôi thương mẹ đến trào nước mắt. Mẹ tôi lại tiếp tục đứng ra lo liệu cuộc sống của con riêng chồng. Chị em tôi dĩ nhiên không ưa thằng bé nhưng cũng không dám trái lời mẹ mà đối xử tệ bạc với nó.
Bố tôi thì đưa mẹ nó vào làm trong công ty với vai trò thư kí riêng. Mỗi lần nhìn họ đi với nhau, tôi lại tức không chịu nổi. Thế mà mẹ tôi vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tôi quay sang giận mẹ. Mẹ cười nói: “Từ lúc bố con dẫn mẹ con họ về nhà, trái tim mẹ đã nguội lạnh rồi. Đã không còn yêu thương thì cũng chẳng còn giận hờn ghen tuông nữa”. Tôi hiểu, mẹ sống vì chị em tôi và vì mẹ cũng chẳng còn trẻ để bắt đầu lại.
Được 5 năm thì cô vợ lẽ của bố tôi có tình nhân. Ông giận dữ la hét, đem quần áo cô ta vứt ra ngoài. Mẹ tôi lặng lẽ ngồi nhìn ông mắng chửi cô ta. Chỉ có điều, khi bố đòi đuổi cả thằng bé đi thì mẹ đã giữ nó lại. Tôi ngạc nhiên, mẹ nói nó không có lỗi. Nếu để nó theo một người mẹ như vậy, chắc chắn nó sẽ hư, mẹ không đành lòng.
Sau cú sốc đó, bố tôi có vẻ đã hối hận. Ông quay về chuyên tâm với mẹ. Thỉnh thoảng vợ chồng tôi về chơi lại nghe ông kể nhiều về mẹ. Ông nói mẹ hình như hết thương ông rồi. Có hôm mẹ đi tập dưỡng sinh rồi đi chơi với bạn bè tới khuya mới về. Cơm nước ông nấu mẹ cũng không ăn nữa. Tôi cười, mọi chuyện có nhân quả cả, bố tôi có hối cũng chẳng kịp nữa rồi.
Nhưng tôi không ngờ. Mà cũng không ai ngờ. Thật ra mẹ tôi không đi tập dưỡng sinh cũng không đi chơi bời. Mẹ đi tản bộ dọc biển với một người đàn ông khác. Người đó chẳng ai xa lạ mà lại chính là bạn thân của bố, người đang cùng bố đứng tên cổ phần công ty. Cũng chính chú ấy đã nhiều lần lên tiếng khuyên can bố tôi, bênh vực mẹ tôi. Vợ chú ấy vừa qua đời cách đây 3 năm.
Tôi không ngờ, cũng không ai ngờ mẹ tôi lại đi dạo với một người đàn ông khác. (Ảnh minh họa)
Bố tôi biết chuyện. Nhà tôi lại một phen sóng gió dữ dội. Bố tôi đòi đánh mẹ vì tội lăng loàn. Chồng tôi can ông ra. Mẹ tôi vẫn điềm tĩnh ngồi lặng im. Bố tôi mắng chửi mệt thì nghỉ. Khi đó, mẹ tôi mới đi lấy một tờ giấy ly hôn ra đặt lên bàn. Cả nhà tôi sững sờ.
“Hơn nửa cuộc đời tôi dành yêu ông. Vì ông, tôi chấp nhận bị nhục mạ, mắng nhiếc. Thế mà ông lại giết chết tình yêu ấy. Bao nhiêu năm qua tôi sống vì con, giờ chúng nó lớn hết rồi, tôi muốn được sống cho mình”.
Mẹ quay sang nhìn hai chị em tôi lẫn con riêng của bố. “Mẹ khẩn cầu mấy đứa hãy để mẹ được tự do, được biết đến hạnh phúc trong thời gian cuối đời còn lại. Mẹ chỉ tìm được bình yên, hạnh phúc bên chú ấy thôi”.
Bố tôi trợn tròn mắt. Tôi lặng người đi. Vài phút sau thì bố tôi lên cơn đau tim vì sốc. Đến hôm nay, bố tôi vẫn còn nằm viện. Mẹ tôi vẫn lo chu toàn cho ông nhưng tối đến lại lén gặp chú ấy. Tôi biết, chú ấy đã giúp mẹ chữa lành vết thương lòng suốt bao nhiêu năm qua.
Nhưng giờ không lẽ bố mẹ tôi lại chia tay thật sao? Mẹ tôi gần 50 tuổi rồi chứ chẳng còn ít ỏi nữa. Tự nhiên giờ tôi lại thấy có chút thương xót cho bố mình. Tôi phải làm sao đây? Có nên ủng hộ để mẹ được toại nguyện trong những năm cuối đời không đây?