Tôi và chồng có thời gian tìm hiểu nhau 2 năm. Khi anh đưa tôi về giới thiệu với gia đình thì chạm mặt với chị dâu của anh ấy. Chị ấy là người cùng khu phố với tôi, cứ ngỡ gặp người quen và tương lai là chị em dâu thì mối quan hệ sẽ thân thiết hơn.
Nào ngờ hôm sau, chồng tôi kể chị dâu đã nói hết chuyện quá khứ của tôi cho gia đình anh biết. Ngày còn trẻ, tôi ăn chơi đua đòi, bỏ bê học hành, yêu đương sâu đậm một anh chàng, vay tiền để bao bạn trai. Chủ nợ đến tận nhà đòi nợ thì bố mẹ tôi tá hỏa khi biết tôi hư hỏng, nợ nần ngập ngụa. Ngày đó bố tôi phải bán đi một suất đất trả nợ cho tôi.
Đó là vết nhơ trong quá khứ của tôi, tôi muốn xóa khỏi ký ức nhưng không thể. Vì thế tôi quyết tâm sống thật tốt trong hiện tại để không ai nhắc đến chuyện buồn ngày đó nữa. Vậy mà chị dâu của chồng khơi gợi lại làm bố mẹ anh ấy cấm cản tôi bước vào nhà.
Thật may chồng yêu tôi thật lòng, dù gia đình không đón nhận nhưng anh vẫn yêu tôi. Sau đó, anh cãi lời bố mẹ, ra ngoài thuê phòng trọ và kéo tôi đến ở cùng.
Chúng tôi không đăng ký kết hôn, không có lễ cưới, chỉ có cảnh 2 đứa trao nhẫn cho nhau trong phòng trọ chật chội nhưng hạnh phúc vẫn tràn ngập. Anh hứa sẽ trọn đời yêu tôi, dù có khó khăn hoạn nạn cũng cùng nhau vượt qua.
Tôi tin và yêu anh thật sự nên muốn có con cùng nhau. Ngày biết tin tôi có thai, anh mừng rỡ vô cùng.
Suốt thời gian tôi mang thai, anh làm mọi việc nhà, tôi đi làm về chỉ việc ngồi chờ cơm bưng đến miệng. Mỗi lần tôi bước ra khỏi cổng dãy trọ là luôn có anh đi cùng, bởi anh sợ vợ bầu bì đi đứng bất cẩn ngã thì khổ.
2 tuần trước tôi sinh con trong bệnh viện. Mọi người sinh con đều có bà nội hay ngoại đi theo, còn tôi chỉ có mỗi chồng. Nhà chồng không đón nhận mẹ con tôi, vì thế tôi cũng không dám nói chuyện có thai cho bố mẹ đẻ biết. Bố mẹ đã khổ vì tôi rồi, tôi không muốn làm họ đau lòng thêm lần nữa.
Tôi sinh mổ, đi lại rất khó khăn, con khóc nhiều. Chồng làm việc luôn tay luôn chân. Cứ khi nào anh định chợp mắt thì con khóc. Anh sợ vết mổ của tôi bị đau, dù mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười bế con cho vợ được nghỉ ngơi.
Khi tôi chuẩn bị xuất viện, có một phụ nữ chuẩn bị sinh con được đưa đến phòng tôi. Đi bên cạnh chị ấy là người mẹ chồng và anh chồng có gương mặt sáng sủa, ăn mặc rất phong độ. Tôi cho là chị ấy thật may mắn được gả vào một gia đình khá giả, được mọi người quan tâm.
Khi chị ấy đau đẻ quá chịu không nổi nên đã rên rỉ hơi to, người chồng không động viên vợ mà còn gằn giọng nói:
"Cô làm như một mình đi đẻ vậy, cả phòng có ai kêu khóc lớn thế không. Đau cũng cố phải chịu, đừng để tôi mất mặt".
Bị chồng mắng, người vợ không dám kêu lớn mà chỉ thấy 2 dòng nước mắt chảy ra. Không biết cuộc hôn nhân của chị ấy có hạnh phúc không nhưng khi bị chồng mắng trước chỗ đông người như thế thì thật đáng thương.
Tôi thấy chồng mình rất tuyệt vời, nhiều đêm mất ngủ vì vợ con mà không kêu than một lời, làm gì cũng nghĩ cho vợ. Bây giờ, con tôi đã sinh rồi, không ai chia rẽ chúng tôi được nữa. Theo mọi người tôi có nên công khai chuyện sinh con cho bố mẹ 2 bên biết không?