Hải và Nguyệt yêu nhau hơn 1 năm nay, nhưng hành trình để đi đến một đám cưới trong mơ xem chừng vẫn còn nhiều khó khăn ra trò. Bố mẹ Hải vô cùng thích Nguyệt, song bố Nguyệt lại chả ưng ý Hải chút nào. Nguyệt hỏi bố lí do, ông cụ chỉ phán “ngang hơn cua”: “Không vừa mắt là không vừa mắt, chẳng tại sao cả!”.
Cơ mà Nguyệt thừa biết lí do, vì hồn của ông cụ đã bị Duy – một anh chàng bảnh bao, nhà giàu câu đi mất rồi chứ còn sao nữa. Từ ngày ông cụ được Duy tặng cho chai rượu vang Pháp lâu năm, trái tim ông cụ đã hoàn toàn hướng về chàng ta, chả còn chỗ chật hẹp nào dành cho trai nghèo là Hải nữa.
Thời điểm Duy “tấn công” Nguyệt, cô đã nhận lời yêu Hải. Cô không thể tham phú phụ bần, chia tay Hải đến với Duy được, trong khi anh chẳng có lỗi gì, luôn đối xử với cô cực tốt. Cô còn cảm thấy Duy không hợp với mình, dù người ngoài nhìn vào đều khen Duy hết lời, là một đối tượng kết hôn hoàn hảo. Hải tuy nghèo hơn Duy không ít, song ở bên Hải cô thấy vô cùng thoải mái, tự do, được là chính mình. Hơn nữa, Hải cũng đâu đến nỗi nào, anh có công việc ổn định, thu nhập tạm, 2 vợ chồng chăm chỉ làm ăn, tích góp thì lo gì.
Duy không chiếm được thắng lợi ở chỗ Nguyệt, liền chuyển hướng sang “cưa” bố cô. Duy chăm chăm đánh vào sở thích uống và sưu tầm rượu của ông cụ, không nghi ngờ gì đã thành công rực rỡ. Bố Nguyệt tuy không ngăn cấm con gái qua lại với Hải, vì ông biết có cấm cũng chẳng được, nhưng ông không đồng ý thì đừng có mơ tới đám cưới nhé!
Ảnh minh họa
Hải biết tỏng cái thú đấy của bố Nguyệt từ lâu, nhưng một là anh không có điều kiện để “đú” với Duy, hai là anh luôn cho rằng, đến tuổi như bố Nguyệt, vẫn nên hạn chế rượu bia là tốt nhất, cần uống và ăn những thứ tốt cho cơ thể thì hơn.
Gần Tết, Hải tới nhà đón Nguyệt đi chơi, nhân tiện biếu ông cụ hộp trà sâm, bố cô lườm anh một cái cháy mặt rồi hắng giọng bảo con gái: “Nguyệt ơi, hôm nay thằng bé Duy mới tặng bố 1 chai rượu đấy, con mang ra mời khách đi! Thằng bé thế mà ngoan đáo để, giá như bố có con rể như nó thì tốt biết bao!”. Hải lập tức “ngắn tũn” mặt lại.
Lúc bố Nguyệt rót rượu mời anh, anh dè dặt khuyên nhủ: “Bác ơi, cháu coi bác chẳng khác gì bố mẹ cháu ở nhà. Tầm tuổi bác cháu nghĩ không nên uống nhiều rượu đâu ạ, không tốt cho sức khỏe. Đến thanh niên bọn cháu mà sa đà quá còn không chịu nổi nữa là…”. Hải thuần túy chỉ xuất phát từ ý tốt, chứ không hề có ý định chơi xấu đối thủ cạnh tranh.
Nhưng anh lại động vào “vảy ngược” của bố Nguyệt, bởi ông cụ vốn mê mẩn rượu từ xưa. Ông đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, hầm hè quát Hải: “Ái dà, giờ lại còn lên mặt dạy đời tôi nữa hả? Giỏi lắm, giỏi lắm!”. Rồi ông cụ đùng đùng đứng dậy, ra lệnh con gái: “Tiễn khách đi con!”. Hình ảnh của Hải trong mắt ông cụ vốn đã chẳng đẹp đẽ gì, giờ thậm chí tụt xuống mức điểm âm.
Mùng 2 Tết, Hải mang giỏ quà tới chúc Tết bố mẹ Nguyệt, chủ yếu là hoa quả, bánh kẹo với ít đồ bổ. Mẹ cô rõ xởi lởi, nhưng ông cụ thì nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn, hẳn ông vẫn chưa quên chuyện cũ.
“Thôi, anh mang về mà dùng đi, nhà tôi chẳng có diễm phúc được hưởng đâu!”, bố Nguyệt săm soi giỏ quà của Hải, rồi tuyên bố. “Cái Nguyệt cầm chai rượu lúc sáng thằng Duy mới mang biếu bố ra đây để bố tiếp khách nào”, ông cụ bắt đầu tiết mục chèn ép Hải. Nguyệt và mẹ cô nhìn anh đầy vẻ áy náy, nhưng Hải nào dám giận bố cô, chỉ đứng im chịu trận.
Ảnh minh họa
Vừa hay Duy lái “bốn bánh” bóng láng xuất hiện, cười tươi chào cả nhà. Bố Nguyệt một điều “bố” hai điều “con”, nhiệt tình mời nước, chuyện trò với anh chàng, mặc Hải ngồi tẽn tò một bên. Sau đó Duy lái xe đưa bố Nguyệt đi chúc Tết bạn bè. Ông cụ còn xách theo chai rượu quý Duy biếu đến khoe hội chiến hữu. Nhìn 2 người ấy thân thiết, Hải thở dài não nề trong lòng. Nhìn Duy ăn mặc comple lịch lãm, tôn lên dáng người cao ráo, phong độ, Hải nghía lại mình mới thấy bản thân kém đối thủ quá nhiều. Chưa nói quả bốn bánh kia, Hải còn phấn đấu dài dài mới theo kịp.
Vốn Hải định nhân dịp Tết này cố gắng gây thiện cảm với ông cụ, ra Giêng xin cưới luôn cho nóng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, ông cụ không lườm lại lạnh nhạt coi như không khí, khiến anh muốn mở miệng nói chuyện lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Trái lại, ông ngày càng thân với Duy. Đi đâu cũng gọi anh chàng chở đi, đến chỗ nào đều khoe Duy là con rể tương lai của mình. Khi hết kì nghỉ quay lại làm việc, mà kế hoạch lấy lòng bố vợ của anh vẫn dậm chân tại chỗ.
Vừa đi làm được mấy hôm, lúc anh đang trên công ty thì Nguyệt hớt hải gọi điện nói bố cô vừa nhập viện. Hải hộc tốc xin nghỉ chạy đến, nghe bác sĩ nói huyết áp bố Nguyệt đột ngột lên cao, rồi vì ông tuổi cao còn thường xuyên uống rượu mạnh nên chức năng tim mạch suy giảm nghiêm trọng. Nếu cụ không cai rượu thì nguy cơ đột ngụy rất dễ xảy ra. Ông cụ nghe thấy tin này cũng lo sốt vó. Nằm trên giường bệnh, cụ hậm hực: “Thằng Duy chỉ đầu độc tao là giỏi. Tao sẽ không động đến giọt rượu nào nữa. Cái Nguyệt về cất hết đống rượu vào kho đi con”.
Từ hôm đó, lần nào đến nhà Nguyệt, Hải cũng túi to túi nhỏ đầy hoa quả, trà thảo dược đủ loại. Anh còn tìm mua các loại thuốc quý hiếm như nấm linh chi, nhân sâm đến biếu cụ: “Mấy thứ này mới tốt cho sức khỏe, bình ổn huyết áp và nâng cao chức năng tim mạch bác ạ. Chứ rượu chỉ tàn phá cơ thể thôi, lúc nào thèm lắm bác hãy uống một ít!”. Cụ gật đầu lia lịa cho là phải, lần đầu tiên nở nụ cười với Hải khiến anh về bồi hồi mất ngủ cả đêm.
Mấy hôm sau Duy đi công tác về, theo thói quen mang đến tặng cụ chai rượu ngoại, ai dè bị cụ từ chối, hỏi mãi mới biết nguyên nhân. Chẳng những thế còn bị cụ đuổi khéo: “Bác già rồi chẳng tiện can thiệp chuyện yêu đương của tụi trẻ, chúng nó thích ai thì lấy người đấy thôi, bác không sống hộ chúng nó được”. Có lẽ sau sự việc lần này, ông cụ đã nhận ra ai mới là người thật lòng, mặc ông phật ý vẫn khuyên can ông điều tốt.
Cuối tháng Giêng, bố Nguyệt bất ngờ gọi điện cho Hải: “Hải này, tháng 3 tới đẹp tuổi đấy, bố cũng bảo với cái Nguyệt rồi, 2 đứa đã thương nhau bố sẽ không cấm cản…”. Hải lặng người đi vì bất ngờ, rồi nhảy cẫng lên đầy sung sướng. “Vâng, vâng, con nghe lời bố”, tự dưng miệng lưỡi trơn tru, gọi bố xưng con ngọt thế chứ!