Câu chuyện của tôi chắc không phải là ít giữa cuộc sống hiện đại này, khi mà một túp lều tranh và hai trái tim vàng đã không thể tồn tại mãi mãi theo thời gian được nữa. Hiện thực cuộc sống vô cùng khắc nghiệt, bước chân vào cánh cửa hôn nhân còn khắc nghiệt hơn rất nhiều. 

Nếu tình yêu ở tuổi 18, 20 thêu dệt đầy những mộng mơ thì cô bé như tôi cũng chỉ mong muốn một tình yêu bình dị, có thể hằng ngày ngắm nhìn người mình yêu, chẳng mong mâm cao cỗ đầy chỉ mong có thể nằm cạnh bên nhau mà ngủ ngon một giấc.

Nhưng tình yêu của những người phụ nữ sau khi lập gia đình rõ ràng là cần nhiều sự thiết thực hơn nhiều. Ấy là đống hoá đơn tiền điện, nước, mạng cần thanh toán mỗi tháng. Là con lớn đòi tiền học, con bé đòi bỉm sữa. Là hầm bà lằng đủ thứ khoản chi không tên, đối nội - đối ngoại mà không có là không được.

Cho nên, vào những khoảnh khắc cần phải "xuất" tiền ra ấy, nếu chồng không đáp ứng đủ, hoặc mặt nặng mày nhẹ, lập tức cánh cửa hôn nhân ở trên bờ vực phải lung lay.

Cám cảnh vợ chồng suốt ngày lục đục vì tiền, nhiều đêm tôi khóc thầm ước gì ngày xưa chọn lấy người giàu hơn - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Đơn cử như chính cuộc đời tôi đây, trước kia là một cô nữ sinh xinh xắn nhiều chàng theo đuổi. Tôi lại chẳng ưng ai cho đến khi gặp được chồng tôi - anh chàng học thức tầm trung, chỉ có mỗi cái mã ngoài đẹp trai và biết tâm lý phụ nữ một chút. Tôi cứ say chồng như điếu đổ, mặc cho bố mẹ nhiều lần đưa ra lời khuyên can.

Mẹ tôi nói, con gái lấy chồng là sẽ sống với người ta cả đời. Đồng ý rằng hôn nhân cần có tình yêu, nhưng ngoài tình yêu cũng còn cần nhiều thứ khác nữa, bà hỏi tôi đã thực sự chắc chắn chưa?

Tôi biết bà đang ngụ ý rằng chồng tôi là một người chưa có sự chắc chắn về tiềm lực kinh tế. Anh ở tỉnh lẻ, lại thuộc vùng nông thôn nghèo, bằng cấp cũng không có gì gọi là vượt trội hay xuất sắc để có tương lai kiếm được một công việc tốt. Nhưng tôi bất chấp hết, mặc kệ lời khuyên của mẹ. Tôi đinh ninh rằng cứ yêu nhau rồi trời khắc sinh voi sinh cỏ. Vậy mà giờ đây, khi mấp mé ngưỡng tuổi 30, tôi lại thấy hối hận ít nhiều.

Hiện tại, hai vợ chồng tôi thu nhập một tháng chừng 15 triệu: tôi 9 triệu, anh 6 triệu. Chồng tôi vẫn đưa cho tôi đầy đủ tiền để lo chi tiêu trong nhà. Nhưng 15 triệu ở đất thủ đô, quả thực phải giật gấu bá vai mới có thể trang trải đủ khi trong nhà có tới bốn nhân khẩu.

Cám cảnh vợ chồng suốt ngày lục đục vì tiền, nhiều đêm tôi khóc thầm ước gì ngày xưa chọn lấy người giàu hơn - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Mỗi ngày trước khi lên giường ngủ, tôi đều có thói quen ghi thu chi vào sổ sách, rồi lại đọc cho chồng nghe. Số tiền cứ vơi dần, cái cảnh chưa hết tháng mà đã hết sạch tiền làm tôi ngán tới tận cổ. 

Vậy mà chồng tôi vẫn dửng dưng như bánh chưng ngày Tết. Anh lặp đi lặp lại cái điệp khúc cũ rích: "Thì tiền có từng ấy, em chi tiêu sao thì chi tiêu, đừng có hết lại bảo anh, anh chịu. Đầu tháng tiêu hoang thì cuối tháng hết tiền, thế thôi!"

Nói mỗi thế rồi anh quay lưng lại phía tôi mà ngáy khò khò như chẳng có chuyện gì nữa. Trong khi đó, tôi thấy nỗi uất ức dường như dâng lên tận cuống họng. Tôi trộm nghĩ tới những chị bạn đồng nghiệp ở công ty, những người bạn đồng trang lứa... cuộc sống của họ hình như tươi đẹp và sáng sủa hơn tôi nhiều.

Người thì sáng đi tối về đều được chồng đánh ô tô đón rước tận cửa chỗ làm. Người thì mua túi xách hàng hiệu, guốc hai ba đôi một tuần là chuyện thường tình. Lại có người nay đi chỗ này, mai đi chỗ khác và chụp ảnh check in sang chảng bao nhiêu... Số họ không biết có phải sinh ra đã rơi vào căn nữ hoàng hay không mà sung sướng nhường ấy. Còn nhìn lại tôi thì...

Tôi có một chồng, hai con, tiền lương phọt phẹt, cũng gọi là có một mái nhà che nắng che mưa nhưng nói sâu xa ra thì vẫn phải trả nợ cho ngân hàng mỗi tháng vài triệu. Đúng ra, nếu chồng tôi tài giỏi hơn một chút, chẳng cần như chồng người ta mà chỉ cần lương nhỉnh hơn chút đỉnh thôi, chắc tôi đã không phải có cảm giác tủi thân nhường này.

Cám cảnh vợ chồng suốt ngày lục đục vì tiền, nhiều đêm tôi khóc thầm ước gì ngày xưa chọn lấy người giàu hơn - Ảnh 3.

(Ảnh minh họa)

Đáng ra, như những người phụ nữ khác từ ăn, uống, chơi bời, quần quần áo áo đều được chồng cung phụng. Thì họ chỉ việc đem mỗi tiền lương đi gửi tiết kiệm, hoặc đắp vào thân và mặt cho đẹp đẽ xúng xính hơn. 

Còn tôi đây thì không, vì chồng kiếm được ít tiền nên tôi phải dốc toàn bộ tiền của mình ra để cùng gom góp với anh. Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng có nhu cầu được làm đẹp, tôi cũng muốn được sung sướng mà, đúng không?

Chính thế nên tôi cứ hay chảy nước mắt đầm đìa mỗi đêm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy số mình sao khổ quá. Giá như trước kia tôi chịu nghe lời mẹ tôi, từ từ hãy quyết định kết hôn với chồng tôi bây giờ thì tốt biết mấy. 

Mà đúng đắn hơn nữa, có lẽ tôi nên chọn một người đàn ông có sẵn nhà cửa tiện nghi, về nhà chỉ việc làm một người vợ, người mẹ thì đúng hơn. Đúng là tình cảm thì sau này về sống chung có thể bù đắp được, chứ tiền bạc mà ngay từ đầu đã yếu kém khó khăn thì dù tình cảm nhiều bao nhiêu cũng sẽ cạn thôi.