Cuối tuần này Trang sẽ về nhà để hít hà cái không khí trong lành không vướng lo âu. Cô muốn tìm lại bình yên trong vòng tay gia đình. Mẹ Trang báo nhà hôm nay có khách nên cô ghé qua chợ mua chút đồ tươi. Đã lâu Trang không tự tay nấu bữa cơm cho bố mẹ.
Vừa vào đến sân, hình ảnh trước mắt làm Trang không thể tin nổi. Sơn với chiếc quần bò rách xắn gấu cùng áo phông lem nhem đất đang cười toe toét với bố Trang. Hóa ra vị khách mà mẹ cô nói chính là Sơn. Bố Trang niềm nở giới thiệu: “Đúng là trái đất tròn, bố đi đám cưới trên thành phố mà tình cờ quen được anh bạn này đấy. May con báo về bố mới mời được anh đầu bếp bữa cơm”. Nhìn thấy Trang, Sơn lanh chanh ra xách đồ y như mình là chủ nhà vậy. Mặc dù vẫn còn giận nhưng nhìn bộ dạng lếch thếch cùng nụ cười khiêu khích là Trang không giận nổi. Cô chỉ muốn lao vào đánh cho hắn ta một trận cho bõ ghét.
Xong bữa cơm, mẹ gọi Trang vào phòng nói chuyện riêng. Bà bảo ông bà tuy mới được tiếp xúc với Sơn nhưng rất ưng ý. Bà nhấn mạnh: “Thằng Sơn nó hơi cục mịch nhưng thật chất con ạ. Người như nó giờ không còn nhiều đâu. Hai đứa tuổi không còn trẻ, nếu đã yêu thương nhau rồi thì cưới đi”. Nghe mẹ nói mà Trang chỉ muốn lấy chồng quách đi cho xong nợ nhưng khổ nỗi có phải cứ quyết là được đâu.
Ảnh minh họa
Đêm hôm ấy, khi trong nhà mẹ giãi bày nỗi lòng cùng con gái thì ngoài sân hai người đàn ông hàn huyên bên chén nước chè dù là lần đầu gặp mặt. Dường như Trang cảm nhận được sự gắn kết giữa Sơn và bố mẹ còn gần gũi hơn Vũ trước đây. Phải chăng đây là duyên số?
Tuần này Trang nhận được rất nhiều hoa từ một người lạ giấu tên. Không phải Sơn, không hiểu có anh chàng nào mà còn hứng thú với gái già như cô lại chơi trò ú òa này chứ. Trang chỉ cảm nhận được người tặng hoa này đã biết cô từ trước nhưng kệ. Cô chẳng mảy may quan tâm vì giờ đây bên cạnh cô đã có niềm vui trọn vẹn rồi.
Như đã hẹn trước, sau giờ làm Sơn qua đón Trang đi xem phim. Hôm nay công ty hơi nhiều việc nên Trang về muộn hơn dự tính. Sợ ảnh hưởng công việc của cô nên Sơn chỉ dám ngồi sảnh đợi. Ai ngờ, chỉ cách mấy tầng, người anh yêu đang phải tiếp một vị khách không mời mà đến.
Sau tiếng gõ cửa, bó hoa được gửi mọi ngày đã xuất hiện trước mặt Trang cùng người tặng. Cô rời khỏi ghế, đón lấy bó hoa. Nụ cười bỗng tắt lịm, đứng trước mặt cô là Vũ bằng xương bằng thịt.
Vũ nhìn Trang, cái nhìn như xoáy sâu vào tâm can. Anh cất lời: “Em vẫn khỏe chứ?”. Giữ mình thật bình tĩnh, Trang đặt bó hoa xuống bàn lạnh lùng trả lời: “Cám ơn, nhờ phúc của anh tôi khỏe, vẫn sống rất tốt”. Vũ lại gần hơn, muốn nắm lấy bàn tay Trang nhưng do dự. Phải chăng sự trở về này của anh là để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ.
Ảnh minh họa
Vũ nặng nề thốt ra từng chữ: “Anh xin lỗi!”. Trang sắp lại chỗ giấy tờ trên bàn, nhếch mép: “Nếu không có việc gì, mời anh ra cho. Tôi bận”. Vũ kiên nhẫn trụ vững đôi chân, anh cất lời: “Anh biết có nói thế nào cũng không hết những lỗi lầm của anh và những tổn thương em phải chịu suốt thời gian qua nhưng xin em… Anh đã về đây rồi. Hãy cho anh được giải thích, hãy cho anh cơ hội”.
Trang vô cùng tức tối, những chuyện từ 7 năm trước trở lại trong đầu cô, ngùn ngụt lửa căm giận. Trang đáp lại giọng đầy oán hận: “Anh nói thế mà không biết hổ thẹn à? Thời gian qua là bao lâu? Anh lấy đi tuổi thanh xuân của tôi, để tôi chờ đợi suốt 7 năm rồi bây giờ anh về xin lỗi là xong à? Anh biết 7 năm qua mọi thứ đã thay đổi thế nào không? Tôi không thừa bao dung”.
Vũ giải thích mặc Trang quay lưng cố giấu những giọt nước mắt chực tuôn rơi: “Không, anh không hề thay đổi, tình cảm của anh dành cho em vẫn nguyên vẹn. Ngày ấy hoàn ảnh ép buộc anh mới phải làm thế. Thời gian qua anh chỉ biết đến công việc, giờ anh có sự nghiệp rồi, anh có thể đường hoàng mang lại hạnh phúc cho em”.
Trang nhìn Vũ với đôi mắt chưa vơi oán giận, cô hét lên trong đau khổ dội về: “Anh không thay đổi à? 7 năm anh vẫn không thay đổi đúng không? Nhưng tôi thì đã thay đổi rồi. Anh nhìn đi, tôi đã không còn trẻ trung so với cái ngày 25 nữa. Mặt tôi đã có nếp nhăn, mắt cũng hằn vết chân chim. Tuổi xuân của tôi đã cạn kiệt rồi. Anh đi đi".
Vũ bất lực bước đi còn mình Trang trong căn phòng tối. Đêm nay cô sẽ gặm nhấm nỗi đau một mình, chỉ lần cuối này nữa thôi.
(Còn tiếp)