Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 10 năm. Nếu những gia đình khác họ đã có vài đứa con thì vợ chồng tôi đến nay vẫn không có niềm vui con cái. Không có con, tôi đau khổ hơn bao giờ hết. Bởi lẽ chính tôi là nguyên nhân gây ra điều này.
Tôi bị hẹp buồng trứng, vì thế rất khó khăn trong vấn đề mang thai và sinh nở. Trước đây, tôi đã đi khắp nơi chạy chữa. Nhưng kết quả không lần nào khả quan. Tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi cũng vì thế mà hết dần.
Ban đầu chồng tôi an ủi vợ. Lúc nào anh cũng nói anh cần tôi hơn là một đứa trẻ. Tôi không ngốc đến mức tin vào những lời ấy. Chỉ là chồng tôi thương vợ nên động viên. Chứ chẳng người nào lại không mong có con cả. Nhất là chồng tôi, anh yêu trẻ con vô cùng.
Tôi sống trong nỗi dằn vặt vì cảm thấy có lỗi với chồng và mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi sống trong nỗi dằn vặt vì cảm thấy có lỗi với chồng và mẹ chồng. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, chính mẹ chồng là người đã mang lại tình thương của người mẹ cho tôi. Bà chưa từng hằn họ, nhiếc móc tôi nửa lời. Biết vợ chồng tôi chậm con, bà chỉ động viên chúng tôi cố gắng. Bà nói sẽ đợi ngày tôi sinh cho bà một đứa cháu rồi bà mới qua đời. Thế nhưng chồng tôi lại không đợi được.
Vốn thẳng thắn, anh nói thẳng với tôi là đã làm người khác có bầu. Cô ấy là thư ký của anh ở công ty. Chồng tôi không ra điều kiện sẽ đòi con sau khi cô ấy sinh con. Anh muốn đứa bé có cả cha, cả mẹ.
Tai tôi ù đi khi nghe chồng nói những điều đó. Làm một người vợ, tôi không thể chấp nhận. Nhưng nghĩ lại, tôi thấy mình quá ích kỷ nếu bắt chồng phải sống đơn độc cả đời. Vậy là tôi chấp nhận. Tôi không phanh phui việc chồng ngoại tình. Tôi im lặng xem như không biết chuyện gì để giữ hạnh phúc gia đình.
Có lẽ người tình của chồng tôi không biết. Chính tôi là người đã mua cho cô ấy những hộp thuốc bổ, chính tôi là người nấu cháo chim cho chồng tôi mang đi. Sách mang thai, quần áo bầu, tất cả đều là tôi mua hết. Tôi thèm khát một đứa con đến mức đã chuẩn bị tất cả những điều đó.
Tại sao tôi lại ra nông nỗi như ngày hôm nay chứ? (Ảnh minh họa)
Hôm ấy chồng tôi đang đi công tác. Tôi về đến nhà thì không thấy mẹ chồng đâu. Gọi điện cho bà, bà nói bằng giọng rất bực tức: "Mẹ đang đi đòi lại công bằng cho con. Con cứ ở nhà đợi mẹ, không phải đi đâu cả". Linh tính chẳng lành, tôi sinh nghi nên đã gọi cho chồng thì biết anh đã kể chuyện ngoại tình cho mẹ nghe.
Tôi hộc tốc đến công ty chồng, thấy mẹ chồng tôi đang chửi bới cô gái kia xối xả. Tôi vào can thì mẹ gào khóc: "Làm sao phải khổ thế hả con? Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn chồng con có con cùng người khác?". Nghe mẹ nói vậy, tôi cũng ngồi thụp xuống. Tôi làm tất cả là vì chồng, vì tôi không thể sinh cho anh một đứa con.
Tại sao tôi lại ra nông nỗi như ngày hôm nay chứ? Tôi phải nhắm mắt cho chồng ngoại tình. Thay chồng chăm sóc cho người tình của anh. Mẹ chồng tôi nói đúng, tôi không đáng phải chịu cảnh như vậy phải không?