Vợ chồng tôi sống với nhau cũng hơn 8 năm nay. Vì điều kiện khó khăn nên mãi 2 năm sau khi cưới, chúng tôi mới sinh cháu đầu lòng. Khi mang thai, sức khỏe của tôi ốm yếu nên phải nghỉ làm. Một mình chồng tôi đi làm nuôi vợ con nên lúc nào cũng cau có, đánh chó đuổi mèo.
Biết áp lực kinh tế đè hết lên vai anh nên tôi nhường nhịn, cố chịu đựng cho êm xuôi. Suốt một năm ròng sinh con, một mình tôi vừa chăm con vừa lo chuyện nhà cửa. Chồng tôi đi làm, vứt tiền cho vợ là hết trách nhiệm. Con đau con bệnh anh cũng chỉ ghé xuống viện thăm như người dưng.
Đến khi con đi học được, tôi đi làm lại thì cuộc sống gia đình mới dễ chịu hơn một chút. Tiền bạc có được chút đỉnh, chồng tôi lại nảy thêm nhiều tật xấu. Anh không bao giờ sửa cái điện cái quạt trong nhà. Nếu có gì hư, hoặc anh kêu người tới sửa hoặc vứt luôn mua cái mới. Vì tiêu hoang nên chúng tôi gần như không dành dụm được gì cả.
Một mình chồng tôi đi làm nuôi vợ con nên lúc nào cũng cau có, đánh chó đuổi mèo. (Ảnh minh họa)
Chuyện nhậu nhẹt thì khỏi nói, chồng tôi đi một tuần hết 5 ngày. Ngày còn lại anh ôm điện thoại tới khi đi ngủ. Lắm lúc vợ chồng tôi không nói chuyện với nhau cả tuần liền. Con tôi cũng không theo ba mà lúc nào cũng chỉ quấn lấy chân mẹ.
Mới đây, tôi lại phát hiện có thai. Cầm que thử thai, tôi rối bời. Vốn dĩ tôi không định sinh thêm con vì bất mãn chồng. Nhưng tôi cũng không đành đoạn bỏ đi đứa nhỏ. Dù mệt mỏi, tôi vẫn cố đi làm để không lặp lại chuỗi ngày đau khổ trước đó nữa.
Biết tôi có bầu, chồng tôi vẫn không thay đổi gì. Đến nồi cơm anh cũng chẳng cắm nổi giúp tôi. Nghén tới nghén lui mà tôi vẫn phải lăn vào bếp chiên chiên nấu nấu. Hôm nào nhờ chồng lắm anh mới chịu quét giúp tôi cái nhà cho lấy lệ. Lắm khi nghe đồng nghiệp cũng có bầu kể chuyện được chồng cưng chiều mà tôi tủi thân ghê gớm.
Không hiểu sao khi đó tôi lại đủ mạnh để đạp chồng ngã lăn xuống giường rồi lấy cây chổi đánh tới tấp vào người anh. (Ảnh minh họa)
Có bầu rồi, chuyện quan hệ vợ chồng cũng giảm dần. Tôi bầu đến tháng thứ 5 thì dừng hẳn. Một phần vì tôi mệt mỏi với hàng núi công việc, một phần vì tôi bất mãn với thái độ của chồng. Đáp lại, chồng tôi nhăn nhó, im lặng cả tuần khi bị tôi từ chối.
Một hôm, chồng tôi nói thẳng: "Cô không chiều chồng được thì đưa tiền đây, tôi đi chơi gái". Bao nhiêu máu nóng dồn hết lên não khi nghe câu đó, tôi nổi khùng lên.
Không hiểu sao khi đó tôi lại đủ mạnh để đạp chồng ngã lăn xuống giường rồi lấy cây chổi đánh tới tấp vào người anh. Vừa đánh, tôi vừa la to lên: "Đồ ăn hại, không thấy tôi đang bầu vượt mặt à. Đã không giúp gì được cho vợ con thì biết điều, còn dám đòi tiền chơi gái. Mày có còn là con người không?".
Chồng tôi sau phút bất ngờ cũng đứng dậy chụp được cây chổi trong tay tôi. Tôi buông chổi ra, chạy ra trước nhà gào khóc, kể lể tội chồng suốt bao nhiêu năm qua. Bố mẹ chồng tôi đang ngủ cũng chạy lên. Nghe tôi kể hết mọi chuyện, mẹ chồng tôi lôi chồng tôi ra chửi một trận lên bờ xuống ruộng. Bố chồng tôi còn đòi từ mặt anh nếu dám làm chuyện xằng bậy, ảnh hưởng đến gia phong gia đình.
Từ đó đến nay, chồng tôi ngoan hơn hẳn. Đi làm về cũng chịu khó đi chợ, nấu ăn rồi còn biết chăm con. Tôi sướng hơn một chút. Đúng là nhẫn nhịn hoài, mấy ông leo lên đầu mà ngồi. Cứ phải vùng dậy, có gan quậy một trận, mấy ông mới biết sợ mình.