Là đàn ông, tôi chẳng nghĩ có ngày lại viết lên những dòng tâm trạng thế này. Nhưng đây cũng là sự tự ti mà tôi buộc lòng phải trải ra để có thể cứu lấy tâm trạng mình lúc này.

Ngày nhỏ, mấy đứa bạn tôi thích chơi trò so "của quý” với nhau. Tôi chỉ chơi được đúng một lần rồi thôi. Lí do vì của tôi quá nhỏ và tôi bị đám bạn trêu chọc suốt một thời gian dài. Từ đó, tôi luôn tự ti về bản lĩnh đàn ông của mình.

Bố mẹ tôi cứ thắc mắc vì sao tôi đẹp trai, công việc cũng ổn định mà mãi gần 30 tuổi chẳng yêu được ai. Thật ra tôi cũng thích vài người nhưng vì mặc cảm nên tôi không dám ngỏ lời. Tôi hiểu, với phụ nữ, chuyện ấy rất quan trọng, tôi sợ bị họ cười.

Câu nói của vợ vào đêm tân hôn khiến tôi mặc cảm, tự ti và chỉ biết ngồi hút thuốc ngoài ban công cả đêm - Ảnh 1.

Bố mẹ tôi cứ thắc mắc vì sao tôi đẹp trai, công việc cũng ổn định mà mãi gần 30 tuổi chẳng yêu được ai. (Ảnh minh họa)

Cho đến khi gặp Ngọc, tôi mới mạnh dạn theo đuổi em. Ngọc hiền lành, chân chất và là con gái thôn quê. Tôi nghĩ rằng ở quê, “chuyện ấy” là vấn đề tế nhị nên chắc chắn Ngọc sẽ không cười, không khinh tôi.

Suốt thời gian theo đuổi, tôi chỉ ôm hôn chứ không làm gì cả. Nhiều khi Ngọc chủ động hỏi tôi về nhu cầu sinh lí, tôi chỉ bảo muốn giữ cho cô ấy đến đêm tân hôn. Ngọc vui lắm khi nghe tôi nói thế. Còn tôi lại ngượng ngùng vì đã nói dối cô ấy.

Đám cưới của chúng tôi rất rình rang. Phần vì bố mẹ chỉ có mỗi mình tôi là con trai, phần vì tôi muốn bù đắp cho Ngọc những thiệt thòi mà sau này em phải chịu khi thành vợ tôi. Ngay khi cưới, trước quan khách hai họ, bố tôi còn trịnh trọng trao cho vợ tôi một chiếc chìa khóa chung cư thành phố. Đây là căn nhà bố tôi mua sẵn rất lâu rồi chỉ đợi tôi có vợ là giao cho. Tôi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người dành cho Ngọc. Cô ấy mỉm cười mãn nguyện.

Câu nói của vợ vào đêm tân hôn khiến tôi mặc cảm, tự ti và chỉ biết ngồi hút thuốc ngoài ban công cả đêm - Ảnh 2.

Đêm tân hôn, tôi ngồi ngoài ban công, hút cả gói thuốc lá vì tự ti, mặc cảm xen lẫn sự bất lực, tức giận. (Ảnh minh họa)

Đêm tân hôn của chúng tôi diễn ra trong căn nhà mới ở trung tâm thành phố. Khi nhận nhà, Ngọc xúc động ôm hôn tôi. Khi cô ấy bước từ phòng tắm ra, tôi gần như không thể tin được. Ngọc quyến rũ trong một cái váy đỏ ren, vẻ mặt của em có phần ngượng ngùng vì chưa quen.

Tôi hào hứng bế cô ấy vào giường. Nhưng khi nhập cuộc chưa được bao lâu, Ngọc đã đẩy tôi ra rồi nói một câu mà tôi không thể ngờ được. “Ối, sao của anh bé tí thế này, nhìn anh cao to mà sao... lại chỉ bằng quả ớt thế?”.

Tôi sững người vì câu nói ấy. Còn em tỏ thái độ khó chịu rồi quay lưng về phía tôi, ôm gấu bông ngủ. Đêm tân hôn, tôi ngồi ngoài ban công, hút cả gói thuốc lá vì tự ti, mặc cảm xen lẫn sự bất lực, tức giận. Nhìn vợ nằm co người trong giường, tôi thật tình rối bời.

Mấy hôm nay, chúng tôi không ai nói với ai câu nào. Tôi cảm thấy không khí hết sức ngột ngạt, khó chịu. Không lẽ chỉ vì chuyện đó mà tôi lại mất vợ sao? Tôi có nên đi khám và phẫu thuật “của quý” không?