Ba mẹ em chỉ có một mình em. Mẹ em không may mắc bệnh tim, cứ ốm đau hoài. Nhà em neo người, kinh tế lại không vững nên mỗi lần mẹ ngã bệnh thì càng thêm vất vả. Ngày đó, anh sống gần nhà em cứ tận tình giúp đỡ hết mình. Ba mẹ em rất cảm động và từ lâu coi anh như con và muốn anh trở thành con rể

Ban đầu em quyết liệt phản đối vì chẳng có tình yêu gì với anh. Nhưng vì ba mẹ em thuyết phục mãi, nhất là mẹ, mỗi lần khuyên giải em không được lại phát bệnh làm em thật rối trí. 

Trong một lần phẫu thuật cho mẹ gia đình em lại được anh cho mượn một số tiền khá lớn. Sau khi ra viện, mẹ em yêu cầu em phải đồng ý lấy anh nếu không bà sẽ chết cho em vừa lòng. Không còn cách nào khác em và anh kết hôn khi em ở tuổi 22.

Lấy nhau rồi, ngay những ngày đầu hôn nhân em đã thấy rõ giữa em và chồng mình không có sự đồng nhất. Chúng em chưa khi nào nói chuyện gì đó quá ba câu. Chuyện gì cũng mâu thuẫn rồi cãi cọ. Tính anh gia trưởng, luôn muốn áp đặt suy nghĩ lên người khác. Em vô cùng ân hận và đau khổ nhưng vẫn âm thầm chịu đựng để mẹ em vui. Gần 1 năm sau cưới em sinh một bé trai, từ đó em đã lấy con làm lẽ sống của đời mình.

hôn nhân

Không còn cách nào khác em và anh kết hôn khi em ở tuổi 22. (Ảnh minh họa)

Trong một lần đưa con đi khám bệnh ở một phòng khám tư, em được B, một bác sĩ làm việc ở đấy tỏ ra quan tâm rất nhiều. Anh tận tình chăm sóc cho con em cũng như hỏi chuyện về em rất cởi mở. Càng tiếp xúc với B em càng có nhiều thiện cảm, anh ấy đúng là mẫu người lí tưởng mà em đã từng mơ ước. Trở về nhà em càng thấm thía sự buồn chán tẻ nhạt của cuộc sống hôn nhân.

Rồi em và B lại tình cờ gặp nhau trong một tiệc cưới của bạn. Cả em và anh ấy đều rất ngạc nhiên khi nhận ra nhau. Suốt buổi tiệc B ngồi gần em, những cử chỉ chăm sóc nhẹ nhàng chu đáo của B làm em xúc động, từ ngày lấy nhau chưa khi nào chồng dành cho em những điều như thế. 

hôn nhân

Càng tiếp xúc với B em càng có nhiều thiện cảm, anh ấy đúng là mẫu người lí tưởng mà em đã từng mơ ước. (Ảnh minh họa)

Tan tiệc, B mời em đi uống nước, ngồi trong quán B chia sẻ nhiều về cuộc sống của anh. Anh nói rằng hiện giờ anh sống không hạnh phúc, hôn nhân của anh cũng chỉ là sự sắp đặt. Em tin điều ấy vì nhìn thấy nét u buồn trong mắt của anh. 

Em vô cùng bối rối khi anh hỏi lại là em có hạnh phúc không? Trong góc quán vắng, B nắm tay em và muốn hôn em, thật lòng em không có ý định từ chối. Nhưng bất chợt lúc ấy chồng em gọi điện, giục em về nhanh vì con khóc đòi mẹ.  

Em lấy hết can đảm từ chối lời mời ở lại của B rồi đi về. Nhưng trên đường về em bật khóc nức nở, chẳng biết là cảm thấy có lỗi với chồng con hay là không thể sống thật với chính mình. 

Những ngày tiếp theo em từ chối nhận điện thoại của B, nhưng trong lòng nỗi nhớ anh cứ cồn cào, lẽ nào em đã yêu B rồi sao? Tâm can em bị giằng xé giữa bổn phận đối với gia đình và tiếng gọi của con tim. Em muốn buông xuôi tất cả để được là mình, nhưng lại cảm thấy tội lỗi với ba mẹ em, chồng em, con em và gia đình anh ấy... Em bối rối quá, em nên làm gì với chính mình đây?