Từ sau ngày mẹ chồng tôi mất, sức khỏe của bố yếu đi rất nhiều. Vợ chồng tôi phải nghỉ việc để thay nhau đưa ông đi bệnh viện. Mỗi lần ông nằm viện từ một tuần đến nửa tháng.
Vợ chồng chú út sống bên cạnh nhưng chẳng quan tâm đến sức khỏe của ông. Tôi nhắc em ấy đi chăm sóc, em dâu nói công việc của vợ chồng tôi tự do, có thể nghỉ dễ dàng, còn các em làm cơ quan, nghỉ sẽ bị trừ lương hoặc bị đuổi việc nên không đi phục vụ ông được.
Suốt 7 năm chúng tôi chăm sóc mẹ chồng, bây giờ thêm bố nữa cũng chẳng có gì to tát, vợ chồng tôi làm được hết, không cần đến các em. Chúng tôi chỉ có suy nghĩ là bố mẹ vất vả nuôi nấng các con, bây giờ con cái phải báo đáp công ơn đó, nếu con nào cũng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau thì ông bà sẽ rất buồn. Tôi cũng muốn các con nhìn tấm lòng hiếu thảo của bố mẹ với ông bà và học theo.
Lương bố chồng tôi mỗi tháng được 15 triệu, 3 tháng trước, ông quyết định đưa cho tôi 10 triệu/tháng để chi tiêu sinh hoạt và trả công phục vụ. 5 triệu còn lại để chi tiền thuốc thang đi bệnh viện, nếu thiếu thì sẽ lấy sổ tiết kiệm của ông. Tức là chúng tôi chẳng mất một đồng nào cho việc chăm sóc bố, lại còn được bố trả công.
Lúc có người hàng xóm hỏi thăm, tôi liền khoe mình được bố chồng cho 10 triệu tiền công chăm sóc mỗi tháng, không ngờ chuyện lại bị đẩy đi xa, em dâu biết được nên rất bức xúc và qua nhà tôi để hỏi rõ thực hư. Khi thấy tôi xác nhận tất cả là đúng thì em dâu cũng muốn đón bố chồng về chăm.
Không muốn gia đình mâu thuẫn vì chuyện chăm sóc bố, bởi người ngoài sẽ cười cho nên tôi bảo em dâu vào hỏi bố, nếu ông chịu qua nhà sống thì cứ rước về mà nuôi, vợ chồng tôi không gây khó dễ.
Em dâu mừng rỡ vào đón bố qua nhà em ấy ở nhưng bị câu nói của ông dập tắt ngay. Bố nói:
"Nếu mỗi tháng bố góp với con 3 triệu tiền ăn và điện nước, con có chịu đón bố về sống không?".
Em dâu thắc mắc, tại sao đưa cho chúng tôi 10 triệu mỗi tháng mà lại đưa cho các em có 3 triệu. Bố chồng bảo mỗi tháng tiền thuốc thang của ông là 7 triệu, chỉ còn 3 triệu tiền ăn uống và công chăm sóc thôi, em dâu có đồng ý thì ông qua nhà ở.
Nghe thế, em dâu hỏi đi hỏi lại rằng bệnh tình của bố nặng như thế sao? Bố uống thuốc gì mà hết 7 triệu/tháng?
Bố chồng tôi thở dài rồi lắc đầu không nói nữa. Em dâu cũng từ bỏ luôn ý định đón ông về. Khi ra khỏi nhà, em dâu hỏi: "Mỗi tháng bố uống hết 7 triệu tiền thuốc thật à chị? Thế người ông giờ là cái hũ thuốc rồi. Sau này sẽ còn tốn hơn, 10 triệu kia chưa chắc đã đủ đâu".
Tôi mặc kệ những lời em nói, bởi thực ra, mỗi tháng bố chồng chỉ tốn hơn 1 triệu tiền thuốc, thì ông đã dùng 5 triệu tiền còn lại ra chi trả rồi, tôi có tốn đồng nào đâu. Bố mới thử con dâu út 1 câu như vậy mà em dâu đã sợ hãi rồi thì làm sao chúng tôi yên tâm để bố cho em ấy chăm.