Tôi năm nay 30 tuổi, làm nhân viên kế toán cho một công ty tư nhân. Về ngoại hình, tôi tuy không phải thuộc dạng “sắc nước hương trời” những cũng tính là dễ nhìn và dễ gây thiện cảm cho mọi người xung quanh. Mặc dù có công việc ổn định, ngoại hình dễ nhìn, tính cách không chảnh chọe mà khá hòa đồng nhưng đường tình duyên của tôi thì vô cùng lận đận.
Nói thì có lẽ không ai tin nhưng quả thực, suốt 30 mùa “su hào” đã qua, tôi chưa từng có một mảnh tình rách vắt vai. Dù cũng chịu khó đi gặp gỡ người nọ, người kia, giao lưu trò chuyện nhưng cứ chỉ gặp được một hai lần thì ai lại đi đường nấy.
Tôi thì cũng không để ý đến tình trạng hôn nhân của mình cho lắm. Không có người yêu, chưa có chồng thì tôi thoải mái được bay nhảy, đi du lịch, lượn lờ phố xá và làm những điều tôi thích. Tuy nhiên, trái ngược với tôi, bố mẹ, ông bà, anh chị em trong nhà tôi thì cứ sôi lên sùng sục, đi đến đâu cũng nhờ người mối lái cho tôi. Mặc dù tôi đã chán lên tận cổ những vụ đi gặp mặt nhưng bố mẹ, họ hàng nhà tôi vẫn nhiệt tình lắm.
Không có người yêu, chưa có chồng thì tôi thoải mái được bay nhảy. (Ảnh minh họa)
Đợt vừa rồi, cô họ tôi lại tìm được một mối mới. Một anh chàng hơn tôi một tuổi, đang công tác và làm việc tại Hàn Quốc. Sau mấy màn giới thiệu thì tôi thấy cô bảo bố mẹ anh ta rất thích tôi, nếu tôi đồng ý thì sẽ gọi ngay con trai về nhà và làm đám cưới. Tôi cũng có nhắn tin qua lại với anh chàng kia nhưng nói thật là tôi cũng chưa có tình cảm gì.
Mọi chuyện có lẽ cứ thế trôi qua, mối duyên tình của tôi với chàng trai bên Hàn Quốc rồi cũng trôi qua như bao mối lái khác nếu như không có chuyện xảy ra. Cuối tuần vừa rồi, mẹ tôi gọi điện lên và nói với tôi bà nội tôi bệnh nặng, bà sẽ không sống được bao lâu nữa, mong ước cuối đời của bà là nhìn thấy tôi yên bề gia thất.
Vừa hay tin bà bị ốm, tôi lập tức về nhà, nhìn bà nằm li bì trên giường bệnh mà tôi không khỏi đau lòng. Bà tôi bị ung thư gan, khả năng sống của bà chỉ được khoảng 2,3 tháng nữa mà thôi.
Đứng giữa chữ hiếu và hạnh phúc cá nhân tôi thấy bối rối quá. (Ảnh minh họa)
Nghe mẹ nói vậy tôi buồn lắm, thú thực là tôi rất yêu và thương bà. Từ nhỏ tôi đã sống với bà khi bố mẹ tôi đi làm xa nhà. Bà là người chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, lúc tôi ốm đau bà đã thức cả đêm để chăm sóc tôi.
Tôi thương bà, cũng muốn có một đám cưới để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cũng như báo hiếu bà nhưng nếu bảo tôi phải cưới chồng thì tôi phải cưới ai đây? Chẳng lẽ tôi lại chấp nhận lời đề nghị của gia đình và cưới một người chồng chưa từng gặp mặt. Và liệu nếu tôi chấp nhận cưới người đó thì tương lai tôi có thể có một cuộc sống hạnh phúc hay không?
Đứng giữa chữ hiếu và hạnh phúc cá nhân tôi thấy bối rối quá. Tôi nên làm thế nào mới đúng đây?