Tôi và Thanh yêu nhau đến nay đã được 10 năm. Thanh ở cùng quê với tôi, là 1 cô gái nông thôn chân chất và rất hiền lành, ngoan ngoãn. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
Từ khi đi học, tôi luôn đạt thành tích và hầu như đều đứng đầu lớp. Vì thế tôi đã đậu vào trường đại học mà mình mơ ước. Còn Thanh, em vốn không ham mê gì học tập nên chỉ học hết lớp 12 rồi ở nhà làm việc phụ giúp bố mẹ.
Bản thân tôi khi đi học cũng rất khó khăn. Nhà tôi có cả thảy 4 anh chị em, mà tôi lại là anh cả. Nếu tôi quyết định đi học thì trong những đứa em của tôi sẽ có người phải bỏ giữa chừng. Giữa lúc khó khăn ấy, Thanh đã đến tận nhà tôi nói chuyện và xin phép để được đỡ đần tiền học phí cho tôi. Không chỉ tôi mà cả bố mẹ tôi cũng xúc động rơi nước mắt, bố mẹ tôi còn liên tục dặn phải đối xử thật tốt với Thanh và cố gắng để sau này cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng Thanh ăn mặc quá giản dị, mà theo cách bạn bè tôi nói đó là nhà quê. (Ảnh minh họa)
Những năm còn đi học đại học, tôi vùi đầu vào sách vở và những công việc làm thêm kiếm tiền. Vì thế, tôi không có thời gian cho riêng mình. Mỗi lần ở trong trường nhìn thấy Thanh khệ nệ mang cả thùng đồ ăn đến cho mình, tôi lại thấy xót xa. Nhưng Thanh ăn mặc quá giản dị, mà theo cách bạn bè tôi nói đó là nhà quê.
Không hiểu sao những lúc bạn bè hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Thanh, tôi chỉ có thể nói đó là cô em họ xa của mình ở quê. Nghe thật phũ phàng lắm phải không? Chính tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi phủi tay sự hy sinh của Thanh trước mặt người khác nhưng lại không thể thành thật.
Hoàn thành xong chương trình học đại học, tôi thuyết phục Thanh nuôi mình theo học thạc sĩ. Cô ấy cũng lưỡng lự nhiều lắm, vì với khả năng của tôi thì đã có thể đi làm với mức lương đáng nể. Nhưng lúc ấy tôi lại muốn học 1 lần để sau không cần phải tốn thời gian cho việc học cao nữa. Dù cũng băn khoăn nhưng Thanh đã đồng ý điều này với tôi.
Nhưng lúc ấy tôi lại muốn học 1 lần để sau không cần phải tốn thời gian cho việc học cao nữa. (Ảnh minh họa)
Khoảng thời gian học cao học, tôi cảm thấy mình và Thanh có khoảng cách rất lớn. Cô ấy không khôn khéo, chỉ nghĩ gì nói đấy. Cô ấy càng không biết cách động viên tôi vượt qua những lúc khó khăn. Mỗi lần tôi than mệt, Thanh chỉ biết nói tôi cố lên và yêu tôi. Lần nào cũng vậy khiến tôi rất nhàm chán.
Tôi không so sánh trình độ học thức của mình với Thanh, nhưng rõ ràng đó cũng là rào cản. Hơn nữa khi tôi học xong cao học, cô ấy liên tục tạo sức ép chuyện cưới xin. Nói với tôi không được, cô ấy thuyết phục cả bố mẹ tôi.
Đúng là chúng tôi đã yêu nhau 10 năm, tôi cũng không phủ nhận rằng cô ấy đã hy sinh cho tôi rất nhiều. Tất cả những gì tôi có ngày hôm nay đều do Thanh mang lại, tôi rất biết ơn. Nhưng chuyện cưới xin không thể nói đến 2 chữ trả ơn. Nhất là bây giờ, tôi không còn tình yêu với cô ấy. Tôi khẳng định không yêu ai khác, chỉ có điều tôi đã mất tình cảm dành cho người yêu.
Tôi biết, nếu mình chia tay thì sẽ bị mọi người xỉ vả. Thanh năm nay cũng đã 27 tuổi, ở quê của chúng tôi, đó đã là độ tuổi của 1 cô gái ế chồng. Nhưng chẳng lẽ vì điều này mà tôi lại nhắm mắt chuyện cả đời sao? Có cách nào trả ơn lại cho Thanh mà không phải bằng hôn nhân không?