Lời nói của cô bạn thân cứ văng vẳng bên tai Nhật Lệ, khiến cô không khỏi nghĩ ngợi: “Nếu hắn tôn trọng mày, yêu mày thực sự thì hắn phải nói rõ mọi thứ với mày ngay từ đầu chứ? Hắn chỉ nghĩ cho bản thân hắn thôi. Mày đừng mù quáng nữa, tỉnh lại đi!”:

Cô chính thức yêu Quang đến nay đã ngót nghét 10 năm, nếu ai quen cô, đều cho rằng đó là một tình yêu kỳ lạ. Chuyện tình của cô đẹp như trong cổ tích, lúc mới yêu, bạn bè ai cũng phải trầm trồ vì Quang cáo ráo, học giỏi, giao tiếp hóm hỉnh và hài hước. Chỉ có điều đặc biệt là tình yêu cô dành cho anh quá trong sáng đến nỗi nó vẫn nồng nàn xúc cảm cho dù cả hai chưa hề có một cái nắm tay. Quang đang đi du học nước ngoài sau khi nhận được học bổng của trường đại học.

Ngày ấy, Nhật Lệ nhận lời yêu anh khi Quang chuẩn bị lên đường đi du học, lời tỏ tình kèm theo ngày giờ lên máy bay được Quang gửi cho cô: “Nếu em đồng ý, hãy để cho anh được nắm tay em trước giờ lên đường!”. Những chần chừ suy nghĩ, những đắn đo bởi hai người chưa hề có thời gian gần gũi bên nhau nhưng dường như đã ở trong tim nhau từ rất lâu rồi. Gần đến giờ lên đường, Nhật Lệ bừng tỉnh chạy ào đến sân bay vừa kịp lúc Quang hướng đôi mắt da diết mỉm cười chuẩn bị lên đường. Hai trái tim thiết tha như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực kèm theo cái gật đầu nhè nhẹ, nước mắt cô lã chã rơi! “Thế là cũng chẳng kịp nắm tay anh lấy một lần”- cô trở về nhà với cảm giác nhớ nhung đã sớm dâng tràn và những dòng tin nhắn hứa hẹn của Quang: “Em hãy tin và đợi anh về em nhé! Ngày này 6 năm nữa sẽ là ngày hạnh phúc của chúng mình”.

Cô hài lòng với sự lựa chọn của mình và mong mỏi ngày trở về, hai người sẽ xây tổ ấm hạnh phúc. Anh ra đi là để xây dựng tương lai tốt đẹp cho cả hai người, nhiệm vụ của cô không có gì ngoài…chờ đợi. Rồi cô cũng ra trường, đi làm. Xung quang cô biết bao nhiêu vệ tinh theo đuổi và cô tự “bảo vệ” mình trước sự tán tỉnh của những người đàn ông khác bằng cách tự mua một chiếc nhẫn thật đẹp, lồng vào ngón áp út, như một lời thông báo rằng cô là hoa đã có chủ. Bạn bè, ba mẹ, anh chị, đồng nghiệp là những người biết rõ câu chuyện yêu xa của cô đều lên tiếng cảnh báo nhưng đối với cô, chẳng ai hiểu gì về người cô yêu cả, kể cả bạn thân.

Chào anh đường ai nấy đi nhé.
"Em đồng ý, anh cứ việc theo đuổi những ước mơ. Chào anh, đường ai nấy đi nhé!” (Ảnh minh họa).

Đúng là khi trái tim có động lực của tình yêu thì khoảng cách không gian và thời gian dường như không còn là chướng ngại, thời gian “chạy” nhanh như gió và 6 năm trôi qua với niềm hân hoan, càng gần ngày đó, Nhật Lệ càng hồi hộp. Bỗng một đêm trong khi đang trò chuyện, cô nhận được tin nhắn của anh: “Em à, anh định ở lại học tiến sĩ, chỉ 3 năm nữa thôi, em chờ anh nhé!”. 

Nhật Lệ khựng lại vài phút: “Anh có kế hoạch học từ bao giờ, sao không nói sớm với em?”- cô buồn bã. “Anh vì chúng mình, vì tương lai, em không thương anh sao?” – Quang hờn dỗi. Cô định giận lại anh, nhưng sực nhớ ra nếu làm thế mình quá ích kỷ “Đằng nào mình cũng chờ 6 năm rồi, 3 năm có là gì”- tự nhủ trong lòng, cô nhắn tin cho Quang: “Em xin lỗi, tại em nhớ anh quá, anh phải học chứ, anh thành công rồi thì em là người sung sướng chứ ai?”. Buông điện thoại xuống mà trong lòng ngổn ngang, Nhật Lệ cố gắng ru mình vào giấc ngủ với hình ảnh chập chờn về giấc mơ được nắm tay anh bao lâu nay vẫn còn dang dở.

Rồi ngày ấy cũng đến, ngày Quang bảo vệ luận án tiến sĩ, cô chỉ biết gửi cho anh những tin nhắn chúc mừng, niềm vui dường như quá lớn đến nỗi cô không thể tập trung vào bất kỳ công việc nào khác. Cô chạy đến quán café ngày đi học hai đứa rất thích ngồi, hồi hộp chờ những tấm ảnh “truyền hình trực tiếp” lễ bảo vệ luận án do anh gửi về:

Em có đó không? Anh đã kết thúc xong việc bảo vệ rồi, điểm xuất sắc em à” – tin nhắn của anh kèm theo khuôn mặt điển trai và bó hoa tươi rói.

Em đây, thế là cuối cùng em đã làm được” – đôi tay Nhật Lệ run run.

Làm được gì cơ em?” – Quang dò hỏi.

Thì đợi anh về chứ còn làm gì nữa!” – cô không giấu nổi niềm vui.

Em à…” - từng dòng chữ của Quang ngập ngừng.

“Sao anh? Nhớ em quá à?” – cô tinh nghịch.

Anh… anh muốn ở lại làm việc thêm 2 năm nữa. Em đồng ý nhé! Anh mơ ước khi trở về có thể xây cho em ngôi nhà thật lớn” - Từng con chữ nhảy múa trước mặt cô rồi nhòe đi như bị cơn mưa xối xả nào tạt ngang. 

Cô ôm ngực khóc. Từng dòng nỗi nhớ kìm nèn bấy lâu nay, từng nỗi ghen tị mỗi khi thấy các cặp tình nhân tay trong tay mỉm cười hạnh phúc, từng chút xao xuyến bởi những cử chỉ quan tâm của những người đàn ông khác, từng ước mơ cô tự ngồi vẽ một mình ngập tràn hình bóng của anh, tất cả... vỡ vụn. Sự khẳng định của cô bạn thân hiện lên rõ hơn bao giờ hết. Anh quá ích kỷ! Thế còn nỗi nhớ đang dày vò cô hàng đêm, còn áp lực từ gia đình và người thân, còn tuổi thanh xuân của cô chìm đắm trong chờ đợi. Sao có thể đánh đổi bằng một ngôi nhà? 

Trong tiếng nhạc trầm buồn, da diết, Nhật Lệ gạt nước mắt, cầm điện thoại nhắn tin cho Quang: “Em đồng ý, anh cứ việc theo đuổi những ước mơ. Chào anh, đường ai nấy đi nhé!”.