Dốc hết trái tim - Tổng đài “lắng nghe và giải đáp” tất tần tật về phụ nữ trên Afamily. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu - hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ quan điểm, thắc mắc muôn mặt về đời sống - xã hội; thậm chí kể câu chuyện đời mình... Với hình thức chia sẻ hai chiều, bạn gửi tâm sự về cho Tổng đài - Tổng đài gửi lại bạn hình ảnh minh họa tâm sự đó, hy vọng rằng đây sẽ là nơi gửi gắm tin tưởng của chị em. Ngay bây giờ, hãy dốc hết trái tim qua hòm mail [email protected].
Tôi 22 tuổi. Chẳng có gì ngoài bản tính mạnh mẽ, tham vọng sống và một cuộc đời bế tắc.
Tôi mê diễn xuất, tôi muốn làm diễn viên. Cha mẹ tôi là những người ít học, họ chỉ muốn tôi ở quê lấy chồng, sinh con, chôn thân ở đồng ruộng.
Tôi khác họ, tôi không muốn sống một cuộc đời buồn tẻ, nghèo nàn, quê mùa và đáng ngán như thế. Từ thời thiếu nữ, tôi đã ôm ước mơ đổi đời bằng nghề diễn viên. Tôi tính mình sẽ lên thành phố, theo học Sân khấu điện ảnh. Mỗi ngày, tôi đều hình dung ra mình xuất hiện trên truyền hình, ảnh của mình sẽ dán đầy phố phường. Tôi sẽ hóa thân vào vô vàn nhân vật. Quan trọng là, tôi sẽ kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền. Nhưng cha mẹ tôi không hiểu.
Minh họa: Nguyễn Tất Sỹ từ Tổng đài Dốc hết Trái tim
Thế là tôi trở thành bồ nhí của người ấy, một người đàn ông đáng tuổi bố mình, đơn giản, vì ông ấy cho tôi tiền, rất nhiều tiền, điều mà cha mẹ tôi không làm được, tôi cũng không làm được.
Cha tôi rất gia trưởng, cha lên Sài Gòn kiếm tiền, dù nhà nghèo, nhưng tiền cha kiếm được không gửi vợ con. Cứ 1 tháng cha về, cho tôi được nhiều lắm 100 ngàn, tiền cha kiếm được có lúc lên đến chục ngàn đô, cha tiêu hết. Cha sắm điện thoại xịn, mua xe, đi du lịch. Mẹ con tôi ở quê nghèo khó, mẹ làm tháng 3 triệu, trả tiền thuê nhà, lo cho em trai, thế là hết tiền. Có ngày, tôi không có đến 1.000 đồng trong túi để gửi xe, đành đi bộ đi làm. Tôi làm thuê làm mướn khắp nơi, chỉ mong có tiền lên thành phố học đại học, theo đuổi đam mê. Nhưng tôi không biết bao giờ mới có thể kiếm đủ tiền thực hiện giấc mơ của mình.
Kệ, tôi đánh liều bỏ lên thành phố. Tôi làm bồ nhí của ông ấy để có tiền học đại học, có tiền mua quần áo, váy vóc, túi xách đắp lên người cho bằng bạn bằng bè. Cái nghề này, không có hình thức thì chẳng làm được gì. Tôi làm bồ nhí cao cấp, một phần xác dành để phục vụ đàn ông kiếm tiền, phần kia vẫn tỏ ra một người bình thường, trong sáng, biết yêu đương, rung động.
Tôi thương một anh. Anh cũng có vẻ rất thương tôi, bảo tôi hồn nhiên, trong sáng. Mỗi lúc như vậy, tôi chỉ biết cúi mặt. Tôi biết tôi không xứng được yêu thương. Từ khi yêu anh, tôi thấy mình nhơ bẩn vô cùng. Đã cặp bồ với một ông già còn đòi sống một đời trong sạch, ai cho phép tôi được như thế?
Gần đây, anh cầu hôn tôi, bảo năm sau cưới. Tôi muốn làm diễn viên, nhưng tôi cũng muốn làm vợ anh. Tôi muốn thành danh, tôi muốn có tiền, tôi muốn được sống với đam mê của mình, nhưng tôi không thể tiếp tục cặp bồ với lão mãi. Giá mà gia đình tôi tử tế, đời tôi cũng sẽ tử tế. Giá mà tôi chưa nhúng chàm, tôi sẽ được là tôi hồn nhiên thật sự.
Tôi quá bế tắc, tôi cảm thấy ghê tởm chính mình, tôi phải làm sao đây?
Bạn thân mến, Hướng Dương nghĩ rằng không phải chỉ có mình bạn đang phải trải qua những chuyện như vậy để theo đuổi đam mê của mình đâu. Đam mê là thứ phải trả giá để có được, Hướng Dương hiểu. Bạn hoàn toàn không sai khi chọn dám trả giá để theo đuổi đam mê. Cái bạn sai là đã dùng thân xác để trả giá. Mục đích tốt đẹp nhưng cách thức xấu xí thì cũng vẫn cứ sai. Câu chuyện của bạn làm Hướng Dương nghĩ tới câu "một vết chàm đen, rửa cả đời không sạch". Có điều bạn vẫn rất may mắn, bởi bạn có một người yêu thương mình và một người để bạn yêu thương, hướng thiện. Hướng Dương tin rằng, khi bạn kể câu chuyện này cho anh bạn kia, nếu anh yêu bạn thật lòng, anh sẽ mở lòng với bạn thôi. Bạn biết đấy, vết chàm có thể không rửa sạch được, nhưng có thể mờ đi. Hãy cho mình một cơ hội và cho cả người yêu thương bạn một cơ hội, bạn nhé.