Hôm đó, vợ chồng tôi đi làm về đã thấy Chi cùng vài người đứng đợi sẵn. Vừa nhìn thấy cô ta, tim tôi như nhảy dựng lên khỏi lồng ngực. Cô ta tìm đến tận nhà tôi, chứng tỏ mọi chuyện đã đi quá xa, sắp cho chuyện gì lớn xảy đến rồi.

Không đợi vợ chồng tôi xuống xe, Chi đã lao tới tát tới tấp vào mặt tôi. Chồng tôi bất ngờ đưa tay che chở tôi nên cả ba người chúng tôi đều bị ngã xuống xe. Con trai tôi khóc dữ dội. Tôi ôm lấy nó, nhìn người đàn bà trước mặt bằng ánh mắt căm thù. Chồng tôi định đánh lại cô ta nhưng những người đi cùng đã can ngăn lại. Cô ta rút từ túi xách ra một xấp ảnh rồi vứt vào người tôi. Cô ta hét lên đầy giận dữ vì cho rằng tôi chính là người đang có âm mưu cướp chồng cô ta.

Mấy tấm ảnh văng tung tóe dưới đất. Đó là lúc chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê. Hóa ra, anh ta bị vợ cài người theo dõi 24/24 mà bản thân cũng không biết. Đúng là đồ bám váy vợ. Chỉ không ngờ, cô ta lại ghen lồng lộn đến mức tìm đến tận nhà tôi chỉ để dằn mặt thế này. Đáng buồn là tôi càng muốn thoát khỏi họ thì họ cứ tìm đến tận nhà tôi để phá rối.

Cô ta đi rồi, sóng gió trong nhà tôi bắt đầu nổi lên. Chồng tôi cứ cầm mấy tấm ảnh rồi gay gắt, cau có với tôi. Dù tôi đã giải thích rằng tôi với anh ta chỉ gặp vài phút thôi. Tôi cũng không có chuyện gì để nói với anh ta cả. Nhưng chồng tôi không tin. Anh cứ mắng tôi: "Không làm gì thì vợ người ta từ Nha Trang tìm lên tận đây đánh ghen để làm gì?".

Biết anh không tin mình, tôi chỉ biết im lặng. Nhưng từ đó, tình cảm vợ chồng tôi rạn nứt dần. Chồng tôi bắt đầu gạn hỏi về quá khứ. Tôi không nói, anh lại nhăn nhó, thậm chí còn tát tôi vì tội giấu giếm. 

Chấp nhận sinh con một mình nơi xa xôi, tôi vẫn không thể tránh khỏi sự tấn công của người đàn ông đó (P5) - Ảnh 1.

Cảm thấy không thể sống nổi nữa, tôi nuôi ý định về lại Nha Trang sống nương tựa vào bố mẹ. (Ảnh minh họa)

Cách anh đối xử với con trai tôi cũng khác hẳn. Anh không còn cưng chiều thằng bé nữa, thay vào đó là những lời mắng chửi, những lằn roi vào mông. Tôi thương xót con, nói anh thì vợ chồng lại mâu thuẫn. Cuộc sống của tôi chẳng còn bình yên nữa dù tôi đang ở với anh.

Hôm đó, tôi đang nấu ăn thì nghe tiếng con trai khóc lóc trên nhà. Tôi chạy lên, thấy chồng tôi dùng tay phát vào mông thằng bé liên tục. Vừa đánh, anh vừa gào lên: "Mày càng lớn càng giống thằng cha mày. Tao nhìn mày là muốn điên người. Tao không phải cha mày, không phải cha mày".

Tôi hoảng hốt chạy vào ôm lấy con. Thằng bé sợ hãi nép vào người tôi mà khóc. Chồng tôi trong cơn say đều lôi con ra đánh như thể muốn nhắc lại cái quá khứ tôi muốn quên đi. Cảm thấy không thể sống nổi nữa, tôi nuôi ý định về lại Nha Trang sống nương tựa vào bố mẹ. Dù gì họ cũng không thể bỏ rơi tôi. Cuộc đời tôi sao toàn gặp những người gây ra đau khổ thế này.

Còn Thành, tình yêu tôi dành cho anh đã dần mất đi. Niềm tin tôi dành cho anh cũng cạn kiệt rồi. Tôi chỉ không ngờ, tôi còn chưa kịp dọn đi thì biến cố lại ập đến một lần nữa.

(Còn tiếp)