Nhà em có 2 anh em trai, em vẫn độc thân còn anh trai vừa cưới vợ năm ngoái. Chị dâu về nhà em thì đã bầu 4 tháng nên 5 tháng sau gia đình em đã được đón đứa cháu đầu tiên.

Từ khi nhà có thêm thành viên, vui thì vui nhưng cũng lắm rắc rối, mâu thuẫn lắm các chị ạ. Nhà em chỉ có anh trai em thôi, sau này em đi lấy chồng, không thể kề cận bên bố mẹ, chuyện chăm sóc ông bà phần lớn nhờ vào anh chị. Em biết thế nên cố gắng hết sức đối xử hòa nhã với chị dâu.

Nhưng chị ấy với mẹ em thì không hợp nhau, hai người thường xuyên to tiếng, mặt nặng mày nhẹ. Thú thực nhiều lúc em không hề hài lòng với chị dâu. Từ ngày chị về đã bầu bí nên mẹ em rất cưng chị, không bắt chị làm gì nhiều. Tới khi chị sinh bé cũng chỉ có 1 tay mẹ em chăm sóc, bên thông gia thi thoảng qua chơi chốc lát rồi lại về.

Em bé được 5 tháng, chị đi làm lại, vẫn là mẹ em cả ngày trông nom, chăm bẵm cháu. Tối về chị ôm lấy con thì mẹ em lại cơm nước, dọn dẹp. Cả ngày bà quần quật làm lụng còn hơn cảnh con mọn ấy chứ. Ấy thế mà chị dâu dường như vẫn chưa hài lòng. Chị luôn muốn hơn thua từng chút với mẹ chồng, rồi chống đối mẹ em đủ thứ chuyện.

Chị dâu nằng nặc đòi anh trai ra ở riêng nhưng chưa được 3 tháng lại rối rít xin về khiến cả nhà tôi ngỡ ngàng khó tin  - Ảnh 1.

Nhiều lúc em không hề hài lòng với chị dâu. (Ảnh minh họa)

Khi cháu em tròn 1 tuổi, chị dâu nằng nặc đòi ra ở riêng. Nhà em khuyên mãi không được, anh trai em lại nghe vợ nên bố mẹ em cuối cùng đành chấp thuận. Mẹ em vừa buồn vừa giận, chỉ thi thoảng sang thăm cháu một lúc, còn lại chẳng buồn quan tâm anh chị sống thế nào.

Em cứ ngỡ anh chị ra riêng được tự do thoải mái thì thỏa mãn lắm. Nào ngờ chưa hết 3 tháng anh trai em đã rối rít xin bố mẹ cho vợ chồng anh chuyển về. Hóa ra anh chị sống riêng không hề vui vẻ như tưởng tượng.

Không có người bế con, anh chị phải thuê giúp việc ban ngày. Qua 3 tháng đã đổi 2 người giúp việc nhưng chẳng ưng ý một ai. Người thì chăm bé vụng, để em bé bị ngã sưng u cả trán. Người thì lười biếng, mất tiền thuê về nhưng phải nịnh nọt họ mới làm việc.

Hết giờ làm về nhà anh chị nào được thảnh thơi như trước mà còn bao việc quấn thân, hết việc nhà, cơm nước rồi trông con, đêm lục đục dậy mấy lần vì con. Không có ai giúp đỡ, người nọ tị nạnh người kia nên anh chị cãi nhau liên miên. Cuối tháng lĩnh lương, trả tiền thuê nhà, thuê người trông con rồi ăn uống, chi tiêu, anh chị phát hiện ở riêng thật sự tốn kém khủng khiếp. Lúc ấy anh chị mới nhớ đến khoảng thời gian ở chung với bố mẹ em sung sướng thế nào. 

Nghe xong, bố em thẳng thừng cự tuyệt, bảo anh chị ở ngoài mà tự lập. Mẹ em thì nhận ra từ ngày con trai con dâu chuyển đi, bà nhàn hạ hơn hẳn. Bà bảo, càng nghĩ bà càng chán cảnh vất vả, cực nhọc nhưng con dâu vẫn chẳng coi ra gì.

Bố mẹ không đồng ý, anh chị quay sang nhờ em khuyên ông bà hộ. Nói thật em vừa thương vừa giận anh chị, không biết có nên giúp hai người ấy không các chị nhỉ?

([email protected])