Bố tôi mất sớm vì bệnh ung thư, một mình mẹ tôi ở vậy nuôi 2 anh em tôi khôn lớn. Chúng tôi đã hứa với nhau là dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không được để mẹ phải khổ đau nữa vì cả một đời mẹ đã vất vả hy sinh cho chúng tôi rồi. Anh trai lấy vợ được 1 năm thì tôi cũng lấy chồng, chỉ trong vòng 2 năm mẹ đã lo dựng vợ gả chồng cho chúng tôi xong xuôi nên được "thở phào nhẹ nhõm". Anh trai và tôi chỉ học hết cấp 3 nên phải vất vả bươn chải nhiều hơn bạn bè cùng trang lứa.
Anh đi làm lái xe đường dài nên có khi phải 1 tuần mới thấy về, về được 1-2 ngày lại đi nên mọi việc trong nhà đều do một tay chị dâu tôi quán xuyến, anh chỉ cần đem tiền về là được. Người ngoài nhìn vào đều khen mẹ tôi có phúc nên có được cô con dâu đảm đang, chẳng có việc gì không làm được.
Người ngoài nhìn vào đều khen mẹ tôi có phúc nên có được cô con dâu đảm đang, tài giỏi, chẳng có việc gì không làm được - Ảnh minh họa.
Còn tôi, lấy chồng cách nhà có 5km nhưng tôi có một sạp hàng khá lớn ngoài chợ do mẹ chồng nhượng lại nên công việc bận rộn từ sáng đến tối khuya. Hai vợ chồng cứ quanh quẩn bán hàng, kiểm hàng rồi lại đi lấy hàng từ sáng sớm nên nhà gần nhưng chẳng mấy khi tôi về thăm mẹ được, có việc gì cần là gọi điện hoặc mẹ đi chợ thì tạt qua chỗ tôi chơi. Thỉnh thoảng vẫn được gặp mẹ, thấy mẹ khỏe mạnh chuyện trò vui vẻ, tôi cũng mừng nên chẳng mảy may nghi ngờ hay bận tâm gì nữa, thậm chí tôi còn thấy mình may mắn hơn mấy đứa bạn lấy chồng xa, biệt tăm biệt tích cả năm vẫn không thấy về thăm nhà ngoại.
Chị dâu đi chợ thường ghé qua chỗ tôi mua đồ ủng hộ em, thấy ngày nào chị cũng mua thịt cá, rau quả tươm tất đầy giỏ nên tôi yên tâm là mẹ mình được chăm sóc tử tế, không thiếu thốn thứ gì. Nhiều lần tôi không lấy tiền chị mua hàng hoặc có gì đó ngon tôi gửi chị về chế biến cho mẹ ăn. Tôi nghĩ như vậy là quan tâm hiếu thuận với mẹ rồi, không còn gì phải lăn tăn nghĩ ngợi nữa cả. Cho đến một ngày...
Ảnh minh họa.
Tôi mua được bộ quần áo khá đẹp, chất liệu mát nên hí hửng mang đến cho mẹ mặc thử xem có vừa không để còn đổi lại bộ khác. Tôi vừa tắt máy xe trước cổng thì nghe tiếng chị dâu quát lớn "Ăn thì ăn nhanh lên, không thì đổ đi, cứ lâu la mất thời gian". Tôi nghĩ bụng chắc 2 thằng cháu lại quấy nên để mẹ phải quát tháo ầm ĩ như vậy. Vào trong nhà, tôi chẳng thấy có đứa nào ở nhà cả, chúng nó ăn trưa ở trường mẫu giáo mà. Vậy rõ ràng lời chị dâu vừa quát là dành cho mẹ của tôi.
Vừa nhìn thấy tôi đến, chị dâu đon đả, niềm nở lấy bát đũa mời ăn cơm. Không thấy mẹ ngồi ăn cơm cùng chị nên tôi đi vào trong và chết sững người khi thấy cảnh mẹ mình ngồi ăn cơm với rau và vài miếng đậu lèo tèo. Tôi nói thật to cho chị dâu nghe tiếng: "Sao mẹ lại phải ăn khổ thế này, ngoài kia mâm cơm đầy thịt cá, canh riêu sao chị ấy để mẹ ăn bát cơm khô khốc như thế này?"
Tôi sốc khi thấy bát cơm chị dâu cho mẹ tôi ăn - Ảnh minh họa.
Vậy là "cái kim trong bọc lâu ngày cũng thò ra", chị dâu tôi chưa bao giờ đối xử tốt với mẹ mà luôn coi mẹ là gánh nặng của gia đình chị ta. Anh trai tôi đi làm suốt không bận tâm đến việc nhà nên hẳn nhiên cũng không biết vợ mình đối xử với mẹ như thế nào.
Mẹ tôi hiền lành, nhân hậu lại không muốn vợ chồng con cái xích mích nên không bao giờ lên tiếng kêu than nửa lời. Mẹ bảo rằng: "Mẹ già rồi, ăn được là bao, để nhường cho các cháu ăn cho chúng nó nhanh lớn". Nghe mẹ nói mà lòng tôi càng đau quặn thắt lại. Tôi thấy mình có lỗi quá, lại càng oán trách anh trai vô tâm cùng chị dâu độc ác "khác máu tanh lòng". Giờ tôi muốn đón mẹ về chăm sóc nhưng làm sao có thể như thế được khi tôi là phận con gái đi lấy chồng còn phải lo việc nhà chồng. Nếu cứ để mẹ ở với gia đình anh trai như vậy thực sự tôi không yên tâm, tôi phải làm sao bây giờ?