Gia đình tôi có 2 anh em, anh trai cưới vợ đầu năm ngoái còn tôi vẫn độc thân. Anh chị ở chung với bố mẹ và tôi, cuộc sống có lúc mâu thuẫn và cãi vã nhưng nhìn chung không đến nỗi nào.
Chị dâu tôi sinh bé cách đây 3 hôm, chị đau đẻ sớm hơn dự định tới gần 1 tháng nên lúc ấy anh tôi đang đi công tác. Chỉ có tôi và mẹ cùng với mẹ đẻ chị chăm sóc trong viện. Chị sinh thường nên nhanh chóng được về phòng hậu sinh với bé, lúc ấy 2 bà bạn của mẹ tôi cũng nghe tin nên tới thăm.
Mấy bà vừa thay nhau ẵm em bé vừa nhận xét xem em bé giống ai. Mẹ tôi đột ngột buông lời trêu chọc: "Tôi chẳng thấy thằng bé giống ai cả. Có khi không phải con cháu nhà tôi cũng nên. Phải đi xét nghiệm ADN mới được, chứ nhận nhầm cháu thì khổ lắm. Ối tấm gương lù lù ra đấy rồi kia kìa".
Tôi vừa nghe liền nhéo tay mẹ, bà nói thế thật sự quá đáng, chị dâu sẽ tức giận và tổn thương lắm. May là bà thông gia đang đi mua đồ, không thì tôi ngại với bác ấy. Mẹ tôi ở nhà vẫn hay lời qua tiếng lại với chị dâu, bà nói 1 câu chị cãi 1 câu thành ra hai mẹ con chẳng mấy khi nói chuyện hòa hợp.
Nhưng câu nói kia, tôi biết mẹ mình nói đùa, kiểu "ác miệng" thôi. Chứ nhìn nụ cười với ánh mắt bà thì biết bà đang rất vui. Nếu nghĩ không phải cháu mình thật, sao bà có thể vui vẻ và chăm sóc tận tình như thế.
Lát sau hai bà bạn của mẹ tôi về, chỉ còn mấy người trong nhà chúng tôi với nhau. Tôi đang định hỏi chị dâu có đói không để đi mua cháo thì chị đột ngột lên tiếng: "Thôi mẹ không cần phải đưa cháu đi lấy máu xét nghiệm ADN đâu, nó đúng là không phải con anh ấy. Mẹ đã biết rồi thì thôi con cũng chẳng giấu nữa".
Tôi và mẹ sững sờ nhìn chị, còn tưởng chị nói vậy vì giận mẹ tôi. Rồi sau đó chị kể về bố đứa bé khiến chúng tôi không thể tưởng tượng nổi. Chị bảo vốn quen chồng tôi qua mai mối, thời gian tìm hiểu không nhiều nhặn gì. Cưới về anh tôi lại thường xuyên đi công tác, tình cảm vợ chồng không được bồi đắp. Trong lúc ấy chị gặp lại người cũ và đứa bé này chính là con của gã đàn ông kia.
Chị còn lớn tiếng trách anh tôi mải mê sự nghiệp, đi công tác liên miên chẳng đoái hoài đến vợ. Còn bỏ vợ ở nhà 1 mình với bố mẹ chồng và em chồng, để chị phải chịu khổ sở đủ bề. Chị trách mẹ tôi quá quắt, đối xử với con dâu không ra gì. Giờ chuyện đã vỡ lở thì chị sẽ về nhà ngoại ở cữ, chuẩn bị việc ly hôn.
Bác thông gia vừa hay nghe được thì sụp xuống xin mẹ tôi tha thứ cho chị, bà sẽ mang đứa bé về nuôi, chỉ mong gia đình tôi cho chị cơ hội chuộc lỗi. Chị dâu nghe thế liền khóc và bảo thà bỏ chồng chứ không bỏ con. Rồi 2 mẹ con chị ấy ôm nhau khóc.
Anh tôi phải 1 tuần nữa mới về, ngẫm ra anh ấy chưa làm tốt trách nhiệm của người chồng thật, mà mẹ tôi nhiều khi cũng quá đáng với chị. Tôi nghĩ đến mai sau mình phải đi làm dâu, tự đặt mình vào vị trí của chị và thông cảm cho chị phần nào. Hẳn chị cũng đã hối hận về việc làm của bản thân lắm rồi.
Hiện tại mẹ tôi đang giận lắm, đòi lập tức báo tin cho con trai và bỏ dâu, tôi phải gàn mãi bà mới chịu đợi anh tôi về rồi tính tiếp. Thực sự tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Tôi muốn tha thứ cho chị dâu nhưng bảo cả nhà phải coi đứa bé mới sinh như con cháu ruột thịt thì chắc mẹ tôi không làm được. Xin mọi người bày cách cho tôi với.
(Xin giấu tên)