Ngày tôi lấy chồng, bà tôi cứ nắm lấy tay dặn dò đủ điều về chuyện làm mẹ, làm vợ, làm dâu, làm con. Tôi nghe đến ù cả tai. Nhưng khi bà vừa dứt thì mẹ tôi tiếp lời, mẹ căn dặn tôi lấy chồng rồi thì phải gạt cái tôi của mình, đừng có ương ngạnh và bỏ ngay lối sống tự do. Khi đó tôi vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện nhưng lòng thầm nghĩ có chồng chứ phải đi tù đâu mà gạt cái này bỏ cái kia.
Lòng tôi ngập tràn háo hức khi thấy anh cùng họ nhà trai đến rước mình. Niềm vui dâng đầy đến nỗi tôi cứ cuống cuồng xoay dọc xoay ngang, tí ta tí tởn. Nhìn thấy vậy cô út tôi cười chế nhạo, cô nói bây giờ thì thế chứ chừng dăm bảy bữa ăn chung ngủ chung lại chán phè phè ngay chứ gì. Lúc ấy tôi nạt cô làm gì có chuyện đó, cô hãy nhìn xem tôi sẽ hạnh phúc đến tràn đầy như thế nào.
Nhưng rồi sống với nhau chưa được nữa năm, tôi cảm thấy oải và vô cùng thấm thía câu nói: "Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu". Thời quen nhau, tôi nói gì anh cũng nghe, tôi quyết chuyện gì anh cũng cho là đúng. Hai đứa giận nhau anh luôn là người chủ động xin lỗi làm hòa.
Anh cứ luôn lo lắng sợ tôi khóc, sợ tôi bỏ ăn. Tôi gọt trái cây bị dao cắt vào tay, anh cuống cuồng chạy tìm thuốc, vừa thoa thuốc anh vừa thổi nhẹ vào tay tôi. Vậy mà bây giờ khi sống chung thì hoàn toàn ngược lại, nếu lỡ tôi xảy ra chuyện câu đầu tiên là bị anh mắng: "Không có mắt hay sao, đúng là chẳng làm nên việc gì".
Lòng tôi ngập tràn háo hức khi thấy anh cùng họ nhà trai đến rước mình. (Ảnh minh họa)
Không biết bao nhiêu lần tôi cảm thấy hối hận vì đã lấy chồng. Mẹ chồng tôi khó tính còn em chồng thì chảnh chọe và nhác việc nên tôi lúc nào cũng nơm nớp như con gián. Tôi không còn được tự do mua sắm hay đi chỗ này chỗ nọ như trước kia nữa. Cứ mỗi chiều tan làm là ba chân bốn cẳng tất tả về nhà chuẩn bị cơm chiều.
Vợ chồng tôi định kế hoạch một năm rồi mới có bầu, mẹ chồng tôi biết được cứ gặp mặt lại bóng gió: "Không đẻ sớm, kế hoạch cho lắm vào lại vô sinh thì mất giống". Tôi đem những ấm ức của mình nói với chồng thì anh gạt phắt đi, anh nói cả nhà chỉ có mỗi tôi là con dâu nên tôi phải cố điều chỉnh, vì cả đời này mẹ chồng sẽ sống cùng chúng tôi. Nghe anh nói vậy tôi cũng cố nín nhịn, nỗi ấm ức càng ngày càng lớn.
Sống cùng nhau tôi chẳng bao giờ nói lên được quan điểm của mình. Việc gì tôi cũng phải thua, cũng phải chịu đựng. Mỗi lần tôi có quan điểm khác chồng là bà lại trách mắng tôi nào là muốn cầm quyền, muốn qua mặt ăn trên ngồi trước. Rồi bà nói với chồng tôi là không lo dạy vợ kẻo nó đè đầu cưỡi cổ. Anh nghe mẹ nói vậy càng được nước ăn hiếp tôi.
Tôi có phải thần thánh gì đâu mà cứ phải im lặng chịu đựng. (Ảnh minh họa)
Cách đây mấy ngày, anh đi nhậu với bạn bè về rất muộn. Khi anh về tôi có ra mở cửa, ngày nào về nhà cũng lè nhè vì men nên tôi cằn nhằn anh. Tôi không ngờ mẹ chồng tôi chưa ngủ nên bà nghe thấy.
Cứ tưởng bà sẽ la thêm để anh rút kinh nghiệm, đằng này bà trách mắng tôi. Bà nói chồng đi làm thì phải bạn bè, bia rượu này nọ cớ sao tôi lại không vừa ý. Bà cưới vợ cho con trai chứ có phải đưa người về dạy dỗ giáo dục gì đâu. Bà còn nói tôi không có quyền nói con trai của bà.
Chồng tôi sẵn có chút men, nghe mẹ nói vậy cũng được nước lấn tới. Anh nói với tôi: "Cô đừng có láo, cô là vợ chứ đâu có đâu phải là mẹ mà dám nói này nói nọ". Anh còn kêu tôi không được hỗn hào với mẹ của anh. Nếu còn vậy anh sẽ đánh cho một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, anh thừa sức để tìm người khác.
Tôi ngỡ ngàng vì những gì mẹ chồng và chồng nói với mình. Tôi có phải thần thánh gì đâu mà cứ phải im lặng chịu đựng. Chẳng lẽ chồng tôi đi nhậu về khuya tôi không được nói câu nào hay sao. Tôi có làm gì đâu mà mắng tôi vô lễ hỗn láo. Quá tức giận tôi bật khóc nức nở, cô em chồng trong phòng đi ra nhìn tôi rồi mỉa mai: "Chị diễn sâu quá, đúng là nước mắt cá sấu". Quá buồn nên tôi khóc suốt cả đêm.
Mấy hôm nay tôi chán chường vô cùng, tôi im lặng và cũng chẳng thèm nói với ai lời nào. Tôi chẳng nhận được chút an ủi động viên nào hết. Kể cả chồng tôi cũng vậy, anh lúc nào cũng nạt nộ, trách mắng, bảo tôi phải làm thế này thế khác. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi và khủng hoảng thật sự với cuộc sống hôn nhân của mình. Tôi nên làm thế nào để vượt qua đây, mọi người giúp tôi với.