Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị chị gái đòi từ mặt. Chị em tôi vốn không hợp tính nhau từ nhỏ nhưng hơn 30 năm qua vẫn nhường nhịn được nhau. Cơ mà đến hôm nay thì tình cảm chị em đã sứt mẻ khá lớn. Tôi kể ra nhờ mọi người phân tích hộ xem có phải tôi khó tính không nhé.

Chuyện là chị gái tôi mới cãi nhau với chồng. Nửa tháng trước chị mới xách vali bỏ về nhà bố mẹ, sợ sang tiếp bị mắng nên chị mới mò qua chỗ tôi. Tôi không vui lắm nhưng là chị gái ruột mình nên chẳng từ chối được.

Chị bảo lần này sẽ ly thân rồi ly hôn. 6 năm kết hôn, chị liên tục bỏ về nhà ngoại, động tí là chị đòi bỏ chồng. Anh rể tôi không phải người xấu tính vũ phu, chỉ là anh ấy vụng về không biết lấy lòng ai cả. Đôi khi anh buột miệng nói mấy câu không vừa ý là chị tôi cũng cáu giận với anh.

Tôi hỏi chị lần này anh rể làm sao mà chị dứt khoát muốn bỏ như thế. Chị nói anh sắp sửa đi du lịch cùng công ty mà không cho chị đi cùng. Chị nghĩ anh không thương vợ nữa, chán vợ, muốn né mặt vợ nên chị cũng… chán anh. Thế là chị gửi con cho ông bà nội rồi chạy sang nhà tôi để “dằn mặt” chồng.

Vợ chồng tôi nghe chị kể xong mà há hốc miệng. Trời ơi cái lý do nó tào lao không chịu nổi. Có vậy thôi mà chị tôi cũng suy diễn rồi trút giận lên đầu anh rể. Anh đi cùng công ty là việc của anh. Chị tôi cũng toàn hẹn hò cafe, rồi đi homestay cuối tuần với hội bạn riêng của chị ấy suốt mà anh rể có nói gì đâu.

Tôi khuyên chị nên về nhà xin lỗi chồng trước khi quá muộn. Anh rể không làm gì sai, tất cả là do chị tôi cứ bé xé ra to. Lâu nay chị rất hay bắt nạt anh rể, bố mẹ chồng chị ấy cũng hiền nên họ để kệ chị gây sự vô lý. Chứ phải nhà người khác có khi họ đuổi luôn chị tôi từ lâu rồi.

Chị gái không chịu nghe tôi khuyên mà còn khó chịu ngược. Chị hỏi tôi sao không bênh người nhà mà lại bênh người ngoài. Tôi cũng chả biết đáp lại như nào luôn! Làm vợ chồng có 2 mặt con rồi mà chị coi anh rể như người dưng nước lã thế thì chịu.

Ở nhà tôi được 1 hôm thì chị bắt đầu sốt ruột vì… anh rể không gọi điện. Sau vài nghìn lần dỗi hờn bỏ nhà đi trong 6 năm qua, chị tôi vẫn nghĩ chồng chị sẽ lo lắng cuống lên đi tìm vợ. Anh rể biết thừa chị ở nhà tôi nên đã nhắn tin bảo làm phiền vợ chồng tôi mấy hôm, khi nào chị nguôi giận thì nhờ tôi đưa chị về. Chị vẫn ăn ngon ngủ tốt, chả có dấu hiệu gì trầm cảm nên tôi kêu anh rể không phải lo lắng.

Chị gái đến ở nhờ còn kêu chồng tôi làm một việc khiến cả nhà xấu hổ- Ảnh 1.

Cơ mà đến ngày thứ 3 thì người cãi cọ với chị nhiều nhất lại là tôi. Chị ấy đã 36 tuổi, gần 40 đến nơi rồi mà không biết cư xử. Chị ăn ở miễn phí nhưng không làm gì cả. Tôi bận rộn nấu cơm chị không giúp, ăn xong không dọn không rửa. Phục vụ mỗi chồng con đã đủ mệt rồi, đi làm về tôi còn phải hầu thêm bà chị hay ăn vạ nữa.

Nhà tôi có thói quen ngủ sớm từ 11h nhưng chị toàn thức khuya xem điện thoại, bật tiếng to và cười mất trật tự. Chồng tôi góp ý thì chị giảm tiếng ồn được 1 đêm. Tới hôm sau thì lại như cũ.

Quá đáng nhất là chị cứ tự tiện lấy đồ của tôi mặc. Cái vali chị mang theo gần như không có gì ngoài đồ lót với mỹ phẩm. Chị bảo xách đi cho có vẻ hoành tráng chứ quần áo chị cũng lười xếp. Tôi nghe xong mà bó tay.

Mấy bộ đồ công sở tôi cho chị luôn cũng chẳng sao, nhưng vấn đề ở chỗ chị mượn cả đồ ngủ của tôi nữa. Chồng tôi đi làm về thấy chị đứng trong bếp lại tưởng nhầm là tôi, may không có sự cố gì xấu hổ. Đồ ngủ thì mỏng dính ra, lại còn ngắn, chị tôi nằm trên ghế sofa xem điện thoại còn gác chân hở hang không biết ngại. Tôi nhắc thì chị kêu kệ, toàn người nhà với nhau câu nệ làm gì. Chồng con tôi thấy vậy không dám ngồi ở phòng khách nữa, tôi cũng chả biết nói sao để chị mình nghe.

Rồi hôm qua máy giặt nhà tôi hỏng. Thợ bảo cuối tuần đông khách nên hẹn sang tuần mới sửa được. Cả đêm qua tôi phải bò ra giặt quần áo cho cả nhà, thêm đống chăn ga mới thay do trời nồm nữa. Giặt xong mỏi rã cả tay thì chị gái mới đi tắm. Chị kêu tôi tiện tay giặt hộ nhưng tôi mệt bảo chị tự đi mà lo.

Sáng nay ngủ nướng đến 10h dậy thì tôi thấy chồng đang phơi quần áo ở ban công. Rõ là đêm qua tôi đã phơi hết rồi, tự dưng chồng chăm thế này khéo Hà Nội sắp bão. Tôi ra hỏi anh phơi đồ của ai, chồng đáp đồ của chị em khiến tôi tỉnh cả ngủ.

Thấy anh chuẩn bị cầm vào món đồ nhạy cảm phụ nữ nên tôi lao ra chặn lại ngay. Tôi quát chồng đi vào nhà, thấy anh ngỡ ngàng mà tôi cũng áy náy. Tôi liền gọi chị gái ra hỏi vì sao không tự phơi lại bắt em rể làm. Chị đáp tỉnh bơ rằng thấy em rể ngồi xem tivi rảnh rỗi nên chị kêu nó giúp.

Nghe có chướng tai không cơ chứ. Đúng là khi bạn không biết ngại thì người khác sẽ ngại thay! Chồng tôi ngơ ngác không hiểu gì, tôi liền “quạt” cho một trận để anh thông não. Nếu phơi quần áo cho vợ con thì không sao nhưng đây là đồ của chị vợ. Bà ấy còn để nguyên bộ đồ lót màu đỏ trong chậu, với mối quan hệ em rể chị vợ mà đụng vào thứ đó thì rất kỳ.

Chồng tôi gãi tai một lúc mới hiểu ra vấn đề. Anh bối rối quá nên đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. Chị gái tôi vẫn cãi rằng nhờ em rể phơi đồ hộ chẳng có gì to tát, chê tôi cứ làm quá lên. Ôi chị ấy gây sự làm quá với anh rể nhiều hơn tôi mà còn trách ngược lại em gái. Cạn lời!

Không thể chịu nổi bà chị vừa vô tâm vừa vô duyên nên tôi bắt chị dọn đồ đi chỗ khác ngay lập tức. Cãi nhau một hồi chị ấy đá luôn cái chậu đồ ướt đang phơi dở đi rồi hậm hực bỏ về nhà bố mẹ. Chị dọa sẽ từ mặt tôi, coi như không có đứa em gái ích kỷ như thế trên đời. Lát sau mẹ nhắn tin mắng tôi thêm trận nữa. Thế là lỗi tại tôi hả mọi người?