Không phải vì là người một nhà nên tôi khen, nhưng đúng là tôi có một người chị gái khá xuất sắc. Chị ấy xinh xắn dịu dàng, phong cách cũng điệu đà chứ không tomboy như tôi. Chị học giỏi, thông minh, lại khéo léo nữa.
Ai cũng bảo chị gái tôi đúng hình mẫu “con nhà người ta”. Tôi thì không đến mức thua kém chị nhưng cả tính cách lẫn ngoại hình của tôi đều không được dịu dàng như chị.
Cái gì chị tôi cũng tốt, chỉ duy nhất một thứ chị dở đó là mắt nhìn người. Cả bạn thân lẫn bạn trai do chị tôi chọn toàn những người không tử tế. Bạn thì lừa tiền, nói dối sau lưng. Người yêu thì lừa có bầu rồi đòi cưới.
Cả gia đình tôi đều không ưa bạn thân lẫn bạn trai của chị. Bố mẹ tôi từng đến tận nhà bạn thân của chị để giúp chị đòi tiền, song cuối cùng người bạn ấy đã trốn mất hút cùng món nợ gần trăm triệu. Chị tôi tốt bụng nhưng dại dột, hay tin người và toàn nhiệt tình giúp sai chỗ.
Riêng ông anh rể thì tôi chẳng còn gì để nói. Không chỉ bố mẹ mà cả họ nhảy vào can ngăn chị tôi đừng lấy thằng thất nghiệp đào mỏ, hoàn cảnh gia đình anh ta cũng không mấy hay ho. Nhưng chị tôi vẫn mù quáng chạy theo tiếng gọi tình yêu, để rồi ôm bụng về nhà ép bố mẹ tổ chức đám cưới.
Kết hôn xong anh rể không dám ở nhà vợ, nhà của anh ta thì bị đem đi gán nợ ngay trước lúc cưới rồi. Thế là chị tôi phải ra ngoài thuê trọ. Đẻ xong ở cữ cũng tại phòng trọ luôn.
Bố mẹ tôi rất chán nản, bất lực nhưng vì không bỏ rơi con cháu được nên tuần nào cũng bảo tôi qua thăm. Mẹ gói bao nhiêu đồ ăn với đồ dùng thuốc men cho chị. Tôi còn xách từ đôi dép đến vỏ chăn, vỏ gối từ nhà sang cho anh chị dùng.
Thời gian đầu khi vừa cưới xong, chị tôi vẫn bị bố mẹ giận nên không dám đòi hỏi gì. Công việc của chị lúc ấy không thuận lợi, chỉ có tôi hay tâm sự với chị nên biết. Chồng ở nhà ăn bám, một mình chị đi làm công sở lương 11 triệu. Trừ đầu trừ đuôi hết các loại chi phí sinh hoạt với thuê nhà thì chị chẳng tiết kiệm được xu nào.
Sát ngày đẻ chị còn gọi nhờ tôi chở đi bán vàng. Được hơn 30 triệu chị dấm dúi đưa tôi hết, bảo tôi cầm hộ rồi đóng viện phí sau sinh giúp chị. Chị sợ mang về bị chồng lấy trộm mang đi chơi điện tử. Tôi ngán ngẩm đến mức không buồn khuyên thêm.
Căn phòng chị tôi thuê dạng chung cư mini, ở trung tâm thành phố nên giá hơi đắt. 30 mét vuông giá 7 triệu, tính ra hết quá nửa tiền lương. May là hồi mang bầu chị tôi gặp cơ hội nên được tăng lương thêm chút, lên gần 15 triệu nên có thêm ít tiền phòng thân.
Dĩ nhiên anh rể không biết chính xác bảng lương của chị tôi. Chị bảo với anh là thu nhập hàng tháng chưa đến 10 triệu, song anh rể vẫn sống không biết điều. Ngày nào anh cũng đòi chị tôi cho 100 nghìn tiền chè thuốc, chị đi làm thì anh ta cắm rễ quán net đến tận khuya. Cơm tối còn gọi bắt chị tôi mang ra quán. Chị bầu to mệt mỏi anh ta cũng chẳng mua được nổi hộp cháo, chị ốm cũng chỉ có mỗi tôi với mẹ qua chăm.
Bố tôi có lần bức xúc qua tận nơi để mắng con rể. Thấy con gái ngu dại cứ còng lưng ra nuôi chồng, bố tôi muốn chị ly hôn ngay rồi về nhà bố mẹ nuôi cháu hộ. Nhưng chị tôi đâu có nghe, anh rể cũng không phải dạng vừa, chả hiểu bỏ bùa mê thuốc lú gì mà chị cứ bênh anh chằm chặp.
Chị đẻ xong thì anh rể trở thành nhân viên trông quán net. Lương có 5 triệu/ tháng thôi nhưng cũng đỡ hơn là ăn bám vợ. Khổ nỗi công việc của anh ấy bận từ chiều đến 5h sáng hôm sau, thế là chị tôi cũng chẳng nhờ được chồng việc gì.
Mẹ tôi liền thuê một bà giúp việc đến chăm con gái và cháu ngoại mới sinh. Loanh quanh hết 6 tháng thì chị tôi phải đi làm lại, thế là anh rể gọi thêm mẹ từ quê lên trông cháu giúp ban ngày.
Được mấy hôm chị tôi đã nhắn tin than thở vì mẹ chồng cư xử rất quá quắt. Bà chê hết cái nọ đến cái kia, can thiệp vào việc chị cho con bú, lười không dọn dẹp nhà cửa nhưng lại nói chị tôi vụng không biết làm gì. 5h chiều tan làm vừa đi chợ nấu nướng vừa lau dọn, 12h mới được lết đi tắm, chị tôi trầm cảm mà không dám cãi lại mẹ chồng. Dù có giúp việc hỗ trợ nhưng buổi tối bà ấy lại về nhà, thành ra chị tôi phải còng lưng phục vụ thêm mẹ chồng nữa.
Tôi thương chị lắm mà chẳng biết làm sao. Với bối cảnh của mình thì chị hoàn toàn có thể chọn một người chồng tử tế. Nhưng cuộc sống bế tắc như thế là do chị tôi chọn mà.
Rồi tối nay khi cả nhà đang ăn cơm thì chị tôi bế cháu về ngồi phịch xuống khóc ngay giữa cửa. Mẹ tôi hoảng hốt hỏi nguyên do, chị nói bị mẹ chồng đuổi đi rồi. Chị đi làm về thấy mẹ chồng đang to tiếng cãi nhau với giúp việc. Chắc giúp việc làm gì đó không vừa ý nên mẹ chồng giở tính trịch thượng ra. Chị tôi vào can thì bị mẹ chồng mắng ngược. Bà ấy nói chị là “con dâu ngu dốt”, bỏ 5 triệu ra thuê giúp việc “vô dụng” trong khi sống ở cái nhà 30 mét vuông bé như lỗ mũi.
Đang mệt mỏi lại bị chửi mắng vô lý, chị tôi ức chế quá nên bế con đi luôn. Anh rể nằm ngủ trên giường bị ồn ào làm tỉnh giấc, anh chẳng thương chị tôi mà bực tức quay sang gây sự với vợ. Chị trách anh ta là thứ chồng lười ăn bám, thế là mẹ chồng thái độ đòi đuổi chị về ngoại luôn.
Đến giờ chị tôi mới thừa nhận bản thân sai lầm. Giờ chị mới sáng mắt ra, không muốn nhìn mặt chồng với mẹ chồng thêm một lần nào nữa. Bố mẹ tôi không bàn luận gì, chỉ thở dài bảo chị ngồi xuống ăn cơm và ôm cháu vào phòng ngủ. Đồ đạc chị vẫn để bên phòng trọ kia. Nhưng giờ thì tất cả còn quan trọng gì nữa.
Nãy tôi thấy chị lặng lẽ lên mạng xem thủ tục ly hôn. Có lẽ sau bao nhiêu sai lầm thì chắc đó là việc đúng đắn nhất của chị.