Người đời vẫn thường nói, con vợ khôn lấy phải thằng chồng dại, như bông hoa nhài cắm bãi "ấy" trâu. Nói thế chứ tôi không dám tự nhận mình khôn hơn chồng, nhưng bảo anh "kém" hơn tôi thì cũng đúng.
Vợ chồng tôi lấy nhau cũng đã được 6 năm, có với nhau với 2 mặt con rồi nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn cứ mải chơi, thích đàn đúm với đám bạn hơn ở nhà với vợ, với con. Chồng tôi làm công việc nhà nước nên ngày nào cũng tàng tàng như nhau. Mà mọi người biết rồi đấy, lương nhà nước thì không có cao, chỉ được cái nhàn và ổn định.
Lương anh 7 triệu, tôi 13 triệu, tính ra hàng tháng vợ chồng tôi thu nhập khoảng 20 triệu, nhưng sống ở Hà Nội đất chật người đông, giá cả leo thang thì với số tiền ấy cho 2 vợ chồng và 2 đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn có đủ không, nếu không muốn nói là còn phải ăn tiêu dè sẻn?
Vẫn biết mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tuỳ vào hoàn cảnh của gia đình mà lựa cơm gắp mắm, tôi cũng chẳng muốn ép anh phải thế này thế kia, nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm ức lắm. Nhiều khi tôi thích một chiếc váy đẹp, muốn tặc lưỡi mua rồi lại nghĩ thế là mất hộp sữa của con nên lại dặn lòng thôi. Thế nhưng cứ thấy cái gì xinh xinh, hay hay lại thôi đành, mua cho chồng mình, con mình chứ cho ai đâu mà tiếc.
Phụ nữ mà, bao giờ cũng muốn vun vén cho gia đình hơn đàn ông. (Ảnh minh họa)
Phụ nữ mà, bao giờ cũng muốn vun vén cho gia đình hơn đàn ông, có lẽ vì thế mà họ luôn khổ, ăn chẳng dám ăn, tiêu chả dám tiêu, ít nhất thì nó đúng với tôi ở hiện tại.
Đã thế, ngoài công việc chính, tối về tôi còn làm thêm việc này, việc kia để gia tăng thu nhập, trong khi chồng mình thì cứ vô lo, vô nghĩ, xểnh ra cái là đi chơi mất hút. Tối nào cũng thế, cứ ăn cơm xong là anh xách áo lên vai bước ra khỏi nhà, không đi chơi điện tử thì cũng đi trà đá túm năm tụm ba với bạn bè, để ba mẹ con thui thủi ở nhà tự chăm nhau.
Nói mãi thì anh bảo ở nhà chán, 2 đứa con đùa nghịch, đứa khóc, đứa làm ồn là anh lại gắt: "Bọn này có im đi không", cứ đi thì thôi về nhà lại đau đầu. Đấy, thế là thôi, để anh đi chơi còn hơn ở nhà cứ cáu nhặng xị hết cả lên.
Mãi đến hôm qua, từ chiều đi làm về tôi đã thấy người mệt lả, hâm hấp sốt, cơm nước xong nhờ chồng rửa bát thì anh bảo tôi mệt thì cứ đi nghỉ đi, bát để đấy mai rửa cũng được thì tôi đã chán chả muốn nói gì thêm rồi. Vậy mà vợ ốm, anh vẫn nếp cũ đi chơi cho được, chẳng quan tâm vợ vừa bận dạy đứa lớn học, vừa trông đứa nhỏ khỏi quấy chị. Tôi bảo anh ở nhà đi, hôm nay đừng đi chơi nữa thì anh cười trừ rồi nói anh đi một lúc anh về thôi.
Tức nước vỡ bờ, tôi xả hết ra những ấm ức trong lòng thì anh lại xửng cồ với tôi, ốm có một tí mà đã kêu. Buột miệng, tôi nói một câu hơi quá "đàn ông gì mà vô dụng, chỉ biết đi đàn đúm với lũ vô công rỗi nghề" thế là ba máu sáu cơn anh vừa đá vừa tát tôi.
- Mày bảo ai vô dụng, đứa nào vô dụng, cái con mất dạy này, tao lấy mày về để mày dám nói đểu tao à.
Tôi vênh mặt lên vừa khóc, vừa cãi:
- Thế em nói không đúng à, em là vợ anh, kia là con anh, anh không lo, anh tưởng mấy đồng lương bạc anh đưa cho em mà to à, như kiểu trả lương để làm osin cho nhà anh ấy.
Sau khi tát tôi anh bỏ đi, tôi ngồi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Người đàn ông từng hứa sẽ làm cho tôi hạnh phúc vừa đánh tôi kìa. Tôi đau không phải vì cái tát ấy mà tôi đau vì anh nhẫn tâm với tôi quá, nó còn đau hơn là trăm nghìn cái tát về thể xác kia.
Tôi hy sinh cho anh như vậy, tôi còn đẻ cho anh 2 đứa con vừa ngoan vừa đáng yêu, thế mà anh tát tôi. Bao nhiêu năm qua, những gì tôi làm cho anh đều không bằng đám bạn "thân ai nấy lo" của anh ư?
Liệu anh có biết tôi đã khóc rất nhiều không? (Ảnh minh họa)
Đàn ông dẫu có trọng sĩ diện bao nhiêu, bị vợ nói là vô dụng thì cũng có đến mức phải thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ không? Cả đêm hôm ấy tôi nằm khóc đến sưng húp mắt, còn người đàn ông tôi gọi là chồng kia sau khi tát vợ bỏ đi chơi về thật muộn rồi quay lưng ra ngáy một giấc ngon lành.
Liệu anh có biết tôi đã khóc rất nhiều không, liệu trong thâm tâm anh có thương xót vợ hay ân hận vì mình đã đánh vợ không? Điều này thì tôi không biết, nhưng cái cách anh dửng dưng như thế càng khiến tôi thêm chua xót. Giữa vợ chồng chúng tôi có còn cái gọi là tình yêu không? Hay sau 6 năm tình yêu đó đã biến thành trách nhiệm và nghĩa vụ, để rồi chỉ cần có một hòn đá ném vào mặt hồ đang phẳng lặng cũng làm lên sóng lớn.
Tôi liệu phải làm gì đây? Vẫn biết rồi vợ chồng tôi vài ngày sau sẽ giảng hoà, chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà bỏ nhau để các con phải khổ? Nhưng lúc này đây, tôi vẫn rất buồn và đau đớn. Làm sao tôi có thể quên được chuyện này và xem như không có gì xảy ra chứ? Phải chăng phụ nữ khi lấy chồng và có con xong đều sẽ phải học cách nhẫn nhịn, quên nỗi đau đi để mà sống tiếp với nhau như thế ư?