Nhà tôi có hai chị em gái, bố tôi mất sớm. Rồi chị tôi lấy chồng, một người đàn ông mà cả tôi và mẹ đều không thích chút nào. Chúng tôi khuyên can mãi không được.

Ngày chị lên xe hoa, mẹ tôi lo đến thắt ruột, chỉ cầu mong chị được yên ấm hạnh phúc. Thế nhưng ngay sau đám cưới có vài ngày, chị tôi đã chạy về nhà với bên mắt tím bầm vì bị chồng đánh.

Tới giờ đã 5 năm rồi, một mình chị đi làm còng lưng nuôi cả nhà, chăm hai con nhỏ và cả mẹ chồng. Anh rể làm được bao nhiêu là nướng vào nhậu nhẹt chơi bời. Anh ta đối xử với vợ chẳng ra gì, ăn nói cộc cằn, vô tâm, ích kỷ và còn hay đánh vợ.

Lần thứ 3 chị gái về nhà vì bị chồng đánh, lúc ấy chị đang mang thai đứa con đầu lòng, tôi đã khuyên chị nên bỏ anh ta đi. Chị khóc lóc bảo rằng không muốn con thiếu bố. Thế rồi chị lại tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, sinh đứa thứ nhất rồi sinh tiếp đứa thứ 2, năm này qua năm khác.

Trong 5 năm qua, số lần tôi và mẹ khuyên chị ấy ly hôn chẳng còn đếm được nữa, cũng không thống kê nổi số lần chị khóc lóc thảm thiết chạy về nhà vì bị chồng đối xử tệ bạc. Nhưng dù mẹ và em gái có khuyên nhủ thế nào thì sau khi khóc xong, chị ấy lại tiếp tục về phục vụ người đàn ông tệ bạc ấy, nghe lời anh ra răm rắp.

Chị gái mang một bên má thâm tím vì bị chồng đánh về nhà khóc lóc, tôi tức quá tát thêm một cái cho tỉnh người ra  - Ảnh 1.

Có phải tôi đã quá nóng nảy? (Ảnh minh họa)

Tôi không hiểu được suy nghĩ của chị gái. Thời buổi này xã hội đã có cái nhìn rất thoáng về chuyện phụ nữ ly hôn. Còn nói vì con thì anh ta đâu có trách nhiệm gì với con. Các cháu tôi mỗi lần nhìn thấy bố là sợ rúm ró, không dám lại gần.

Hôm vừa rồi chị ấy lại chạy về nhà trong tình trạng một bên má thâm tím, khóc kể khổ với mẹ. Nhìn mái tóc mẹ đã bạc trắng cả, bà quá mệt mỏi và bất lực không biết phải an ủi, khuyên nhủ con gái thế nào nữa. Trông thấy cảnh đó mà tôi vừa thương vừa giận, không kiềm chế được đã tát cho chị gái một cái, mong chị ấy tỉnh ra.

“Chị đúng là hết thuốc chữa rồi, thích thì cứ ở bên anh ta mà chịu nhục, đưa hai đứa bé về đây em với mẹ sẽ nuôi cho. Ở với người mẹ như chị, chúng nó cũng khốn khổ. Chị cũng đừng về đây khóc lóc để mẹ phải phiền lòng thêm nữa”.

Tôi nói như thế và chị ấy giận dỗi bỏ về. Từ hôm ấy đến nay, tôi nhắn tin, gọi điện cũng không thèm trả lời. Có phải tôi đã quá nóng nảy? Tôi và mẹ không thể mặc kệ chị ấy nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa. Xin mọi người cho tôi một lời khuyên?

(Xin giấu tên)