Vợ chồng tôi cưới nhau được 5 năm. Do đặc thù công việc nên chúng tôi đều ở thành phố, chỉ mong sao cuộc sống ngày càng khấm khá hơn. Nhưng không phải lúc nào cũng như ý muốn, nhất là khi phải đối diện với những vấn đề gia đình phức tạp mà không biết phải giải quyết như thế nào.
Bố mẹ chồng tôi ở quê kinh tế khá, có chị gái chồng lấy chồng gần nhà nên hay về chơi và giúp đỡ bố mẹ. Mối quan hệ giữa tôi và chị chồng từ xưa đến nay chưa bao giờ được gọi là tốt đẹp. Mỗi lần có công to việc lớn là chị hay nhiếc móc tôi không tròn phận làm dâu, để chị là con gái mà “cáng đáng việc nội ngoại hai bên”. Tôi thì cũng thấy mình ở xa, bố mẹ sẽ thiệt thòi nên nhịn cho êm ấm cửa nhà. Dù chưa từng mở lời tranh cãi nhưng đôi bên luôn có một khoảng cách không thể hòa giải.
Một hôm, con gái được nghỉ học nên chúng tôi về đột xuất cho ông bà vui. Lúc ấy tầm 3h chiều, thấy chị chồng đang tất bật với nồi niêu trong bếp tôi ngạc nhiên hỏi một cách vô thức: "Nhà có giỗ ạ?" mà không hề nghĩ ngợi đó có thể là một câu hỏi "ngớ ngẩn" trong mắt chị chồng.
Câu trả lời của chị ấy khiến tôi như chết lặng: "Trên ban thờ có sổ ghi chép, giở ra mà xem". Câu nói xéo sắc đó như một cái tát giáng vào mặt tôi, như thể trách tôi "đã không giúp đỡ gì còn có thái độ như vậy". Tức giận là thế nhưng tôi kìm nén không nói gì, chờ đợi cho đến khi cỗ bàn xong xuôi, mọi người về hết tôi mới bắt đầu lên tiếng.
Tôi không chọn cách đáp trả lại bằng sự cay nghiệt hay lời lẽ xéo sắc như chị chồng, mà bằng sự điềm đạm và khéo léo. Tôi thừa nhận sự thiếu sót vì ít ở nhà để đỡ đần bố mẹ chồng việc nọ việc kia. Tôi cũng chia sẻ về những hiểu lầm và áp lực mà một người con dâu phải chịu đựng. Tôi đi làm dâu cũng như chị đi làm dâu, không thông cảm thương yêu nhau thì thôi sao phải dằn hắt nhau? Tôi nhấn mạnh về tầm quan trọng của việc tôn trọng lẫn nhau và sự cần thiết phải cùng nhau xây dựng một gia đình ấm cúng, hạnh phúc mà không ai cảm thấy bị xem thường hay bất công.
Đó là cuộc nói chuyện riêng giữa hai chúng tôi. Dù không làm chị chồng cảm thấy xấu hổ hay mất mặt trước mọi người, nhưng lời nói của tôi đã khiến chị ấy phải lặng đi.
Cuộc sống sẽ không phải lúc nào cũng êm đềm như ta mong muốn và một phần quan trọng của hạnh phúc gia đình là biết cách đối diện. Tôi cũng muốn nhắn nhủ đến phụ nữ phải mạnh mẽ, đừng để những cái gọi là trách nhiệm truyền thống, đánh giá của người khác ảnh hưởng đến công việc và tương lai của mình. Dù sao cuộc sống này mình vẫn phải làm chủ, chồng con cũng là do mình chăm sóc, người khác không sống hộ mình được.
Tôi chưa bao giờ nghĩ phải cư xử thế nào để được mẹ chồng, chị chồng yêu quý. Tôi chỉ làm đúng mực, đúng mức và đúng trách nhiệm. Nếu người ta có thành kiến với mình thì cố gắng lấy lòng thế nào cũng vô ích mà thôi!