Tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc mình phát hiện chồng ngoại tình. Những kí ức đó chắc sẽ mãi đeo bám lấy tôi, nó cứ hiện lên như thể mới xảy ra ngày hôm qua thôi vậy. Mọi chuyện bắt đầu khi tôi thấy được tin nhắn trên điện thoại của chồng, từ người phụ nữ mà tôi gọi là Margaret.
Margaret và tôi đã có những ngày thứ Bảy cùng với mấy cậu con trai của chúng tôi tại một giải đấu bóng bầu dục. Con của chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng học một trường. Chúng tôi cùng làm việc cạnh cửa hàng bán bánh kẹo cho trẻ em, cùng nhau đi xe suốt vài giờ đồng hồ để đến lễ hội thể thao vào cuối tuần. Tình bạn chúng tôi suốt bao năm qua vẫn bền vững như thế. Thậm chí, khi lũ trẻ con học xong trung học, chúng tôi vẫn thường xuyên đi uống cà phê và tập yoga vào thứ Năm hàng tuần.
Vì vậy, một cách tự nhiên, tôi đã rất tò mò khi thấy tên cô ấy nhấp nháy trên điện thoại của chồng khi nó được đặt trong bếp. Anh ấy đã vào phòng tắm, chuông điện thoại đã được tắt, và tôi nhanh chóng kiểm tra. Tại sao tôi không thể chứ? Chúng tôi đã cưới 25 năm rồi và tôi nghĩ chúng tôi rất hạnh phúc.
Tin nhắn chỉ đơn giản: "Tối muộn".
Tin nhắn chỉ đơn giản: "Tối muộn". (Ảnh: Internet)
Khi xuất hiện với chiếc áo vẫn chưa đóng thùng xong, anh ấy thấy tôi đang cầm chiếc điện thoại trên tay. Thái độ có chút ngạc nhiên với đôi mày hơn nhướng lên. Từ từ, anh ấy bật ra câu hỏi: "Em đang làm gì đó?". Tôi phát điên lên, run rẩy lên tiếng: "Anh đang có quan hệ mờ ám?". Anh ấy nhếch mép cười và chẳng thèm trả lời làm tôi càng điên hơn. "Nói đi, anh đang lừa dối em đúng không?", tôi gào lên khi thấy thái độ đó. "Anh nghĩ em biết rồi chứ".
Chồng tôi, cha của hai đứa con trai tôi, người đàn ông tôi đã sống cùng tôi suốt bao năm qua đã ngoại tình với một trong những người bạn thân của tôi. Và tôi là người cuối cùng biết được mọi chuyện. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi.
"Bao lâu rồi?", khó khăn lắm tôi mới mở miệng ra được. Hàng loạt câu hỏi tuôn ra như thác đổ từ tôi. Từng chi tiết anh ta kể ra rất lộn xộn. Những lý do thật kinh tởm. Tôi muốn loại những điều đó khỏi tâm trí mình bởi chỉ cần nghĩ về nó, tôi chỉ muốn nôn ra mà thôi. Nhưng đây mới là phần kinh khủng nhất của câu chuyện: suốt 25 năm sống cùng nhau, chồng tôi đã trăng hoa với vài phụ nữ khác.
Một trong số đó là Margaret - bạn thân tôi. Những người khác tôi cũng biết kha khá qua vài cuộc đối thoại trên phố hay cũng có người là đối tác làm ăn của tôi. Thậm chí một người trong số họ - người tự nhận là chưa đồng ý bất kì lời mời gọi của người đàn ông nào - lại gật đầu cái rụp trước chồng tôi. Cô ấy là người tôi nói chuyện hàng ngày, và chẳng bao giờ cô ta đề cập đến chuyện này cả. Địa điểm anh ta gặp họ rất nhiều, sân bóng địa phương, phía sau xe, và thậm chí là nhà tôi khi tôi không có ở nhà.
Tôi cạn lời!
Thực ra tôi đã từng nghe những tin đồn về thói trăng hoa của chồng nhưng tôi gạt bỏ hết. Một người bạn gái của tôi cũng nghe được nhưng không nghĩ đến việc nói tôi nghe, cũng có thể họ không muốn kể.
Margaret phủ nhận tất cả. Thậm chí khi tôi viết thư thông báo đến chồng cô ta về "cuộc phiêu lưu" của Margaret, cô ta vẫn phủ nhận. Cô ấy vẫn sống trong hạnh phúc. Cô ấy vẫn bảo chẳng có gì xảy ra. Nhưng tin nhắn đó, những lời thú nhận của chồng rằng đã ngủ với cô ấy và cầu xin sự tha thứ của tôi vì anh ấy luôn trở về với gia đình, đã chứng minh rằng Margaret nói dối. Một người phụ nữ ghê tởm.
Nhưng suốt nhiều năm, tôi chẳng thể quên được chuyện ngoại tình khủng khiếp đó. Nó vẫn còn ám ảnh tôi như thể chẳng ai có trái tim hay can đảm để nói tôi nghe. Nhưng người luôn sau lưng tôi (ngoại trừ chồng tôi) đã không nói với tôi gì cả. Tôi thấy mình như con ngốc, một con ngốc không thể tin tưởng bất kì ai. Khi mọi người nhận ra rằng tôi đã biết tất cả những điều mà họ nắm rõ từ lâu, một vài người cố gắng gọi tôi, vài người khác đến nhà nghỉ nơi tôi dọn ra để thăm tôi. Khi tôi hỏi vì sao lại không nói tôi biết, tất cả họ đều trả lời giống nhau: "Không muốn làm cậu đau", hay "Chúng tôi không chắc lắm".
Đôi khi tôi ép họ nói ra thêm vài điều nữa rằng nếu trong hoàn cảnh của tôi, họ có muốn biết tất cả không? Tất cả câu trả lời của họ đều kiểu như: "Cậu biết đấy, nó chẳng phải là việc của tớ". Để tôi nói với các bạn thế này. Nếu bạn yêu bạn của mình, nếu bạn muốn bảo vệ bạn của mình, đó là việc máu xương mà bạn phải làm. Đó là bài học duy nhất tôi học được từ việc kinh khủng này.
(Nguồn: mamamia)