Choáng váng về mối tình đầu của em trai tôi
Quá bất ngờ và tò mò tôi mở xem danh sách cuộc gọi. Có rất nhiều cuộc nói chuyện qua lại giữa hai đứa. Chưa hết trong điện thoại của em còn rất nhiều tin nhắn...
Khi tôi học lớp sáu, bố mẹ tôi mới sinh em trai. Vì lớn tuổi, sức khỏe yếu, lại thêm phát hiện biến chứng muộn nên mẹ tôi mất ngay sau đó. Cũng vì vậy mà bố có ác cảm với em trai. Sau khi mẹ tôi mất ông dường như chẳng quan tâm gì đến nó. Ông chỉ biết vùi mình vào công việc, em tôi suốt ngày chỉ quấn quýt bên bà nội và tôi mà thôi.
Càng lớn em càng quấn lấy tôi nhiều hơn. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ thậm chí những lúc em ốm cũng tự tay tôi chăm sóc. Tôi cũng dành cho em mình tất cả tình cảm yêu thương mà mình có. Bố tôi đi sớm về muộn, ông chưa bao giờ biểu lộ một chút tình cảm hay sự quan tâm nào cho em.
Em trai tôi càng lớn càng ngoan và rất hiểu chuyện. Em học rất giỏi, được nhiều người quý mến. Em là niềm tự hào của tôi. Em trai tôi rất thích vẽ nhưng bố tôi lại ghét điều đó. Vào năm em học lớp 9, chẳng hiểu ông vào phòng em tôi để làm gì nhưng sau đó ông đã ném hết tất cả dụng cụ vẽ của em vào sọt rác. Chưa hết ông còn vò nát bức chân dung em đang vẽ trên giá. Tối đó, hai chị em tôi ôm nhau khóc nức nở.
Vào cấp ba em tôi sống lặng lẽ hơn. Em vẫn đi học đều đặn nhưng rất ít khi đi chơi cùng bạn bè. Tôi cảm giác em trai mình khá đơn độc, dường như chẳng có ai là bạn thân. Ở nhà thì em chỉ nói chuyện với mỗi tôi. Bố thì lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh. Vì thương em nên sau khi lập gia đình, tôi đón em đến ở cùng vợ chồng tôi.
Tôi chủ động gọi lại thì không liên lạc được. (Ảnh minh họa)
Cách đây hai tuần, khi vào dọn phòng cho em tôi tình cờ nhìn thấy điện thoại em ở trên bàn. Có lẽ do vội đi học nên em không mang theo. Điện thoại cứ reo liên tục nên khiến tôi chú ý. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy tên của người gọi đến là “Gấu yêu”. Đã vậy trên màn hình là hình ảnh em tôi đang cười rất rạng rỡ trong khi cậu bạn ôm cổ nó tình tứ. Nhưng rồi khi tôi vừa bắt máy thì bên kia im lặng rồi dừng máy ngay. Tôi chủ động gọi lại thì không liên lạc được.
Quá bất ngờ và tò mò tôi mở xem danh sách cuộc gọi. Có rất nhiều cuộc nói chuyện qua lại giữa hai đứa. Chưa hết trong điện thoại của em còn rất nhiều tin nhắn, đó là những chia sẻ khi buồn vui, những lời chúc và cả những lời yêu thương rất tình cảm. Nhưng đó chưa phải là tất cả khi vào thư viện ảnh, tôi sững sốt đến không thốt nên lời. Rất nhiều hình ảnh của em tôi chụp cùng cậu bạn ấy. Nhiều tấm ảnh hai đứa tình tứ vượt trên mức tình bạn.
Tối đó, tôi chủ động nói chuyện với em. Tôi giả vờ hỏi chuyện học hành rồi hỏi em cóngười yêu chưa dù gì cũng đã học đại học. Em cứ một mực nói là chưa quan tâm đến chuyện tình cảm. Nhưng rồi khi tôi hỏi “Gấu yêu” là ai thì em tỏ ra rất bối rối. Ngập ngừng rất lâu em mới rụt rè chia sẻ. Em sợ nói ra sẽ làm tôi buồn và thất vọng nhưng nếu tôi đã biết thì em không thể giấu giếm.
Em nói đó là cậu bạn mà em quen trong lần tham gia đại hội thể thao. Mới đầu cả hai đứa cũng chỉ nghĩ là bạn thân vì có nhiều điều hợp nhau. Nhưng rồi suốt 1 năm qua đó là người luôn lắng nghe em nói, luôn chia sẻ động viên và không bao giờ làm em buồn. Cả hai đứa đều nhận thấy mình yêu thích nhau vượt ra khỏi phạm vi tình bạn. Bởi vì khi gặp nhau, cả hai đều thích đụng chạm và hôn nhau.
Thật lòng tôi rất thương em trai mình, cũng muốn gật đầu đồng ý để nó đi. (Ảnh minh họa)
Dù bất ngờ nhưng tôi cũng cố bình tĩnh. Tôi nói với em trai có thể em đang ngộ nhận và chưa phân biệt được bạn thân và người yêu. Có thể hai đứa đang lầm tưởng tình cảm của mình. Nhưng em tôi nói rằng đã nhiều lần hai đứa quyết tâm không gặp nhau nữa. Cả hai đều sợ người thân của mình buồn. Nhưng rồi chỉ sau một thời gian nỗi nhớ lớn dần hai đứa đều không thể chịu đựng được. Nghe em nói vậy tôi càng thêm bối rối chẳng biết nói thêm gì.
Suốt mấy ngày qua, tôi lúc nào cũng trăn trở việc này. Em tôi xin tôi cho nó đi du học, hai đứa sẽ cùng đi, cùng nghĩ cách trang trải cuộc sống. Em sợ ở bên này, một ngày nào đó bố biết chuyện thì sẽ càng ghét bỏ em hơn.
Thật lòng tôi rất thương em trai mình, cũng muốn gật đầu đồng ý để nó đi. Nhưng tôi không biết liệu như thế có đúng đắn không? Bởi quyết định của tôi sẽ thay đổi cả cuộc đời em. Tôi rất băn khoăn, mong mọi người cho tôi lời khuyên.