Tôi không được trời phú cho ngoại hình và nhan sắc. Người tôi khá gầy, cao 1.63m mà chỉ nặng có 43kg nên trông khá mảnh mai nhưng thực chất tôi rất khỏe và năng động. Mặt mũi được nhận xét là có nét ưa nhìn nhưng cũng không thể tính là đẹp. Song, tôi lại được bù đắp lại bằng một người cha người mẹ giỏi giang giàu có.
Bố tôi mở công ty riêng, mẹ tôi bỏ nghề giáo, lận đận theo chồng lập nghiệp. Đến giờ dưới quyền bố mẹ tôi cũng có tới gần 400 nhân viên. Từ nhỏ, tôi và em trai đã được sống rất đầy đủ vật chất. Đi học cũng được các thầy cô giáo quan tâm. Chưa bao giờ tôi kiêu ngạo về gia đình mình, và cũng chưa bao giờ tôi cảm thấy tự ti vì nhan sắc của mình, cho tới khi tôi 25 tuổi, gặp được người đàn ông ấy.
Tôi quen anh trong một bữa tiệc sinh nhật người yêu của bạn thân. Anh đẹp trai, hào hoa, nói chuyện có duyên nên rất nổi bật trong đám đông. Trong bữa tiệc, chúng tôi chỉ tình cờ ngồi với nhau được 10 phút, rồi lại bị bạn bè gọi đi chơi cùng.
Hai ngày sau buổi sinh nhật, tôi nhận được tin nhắn của anh. Anh bảo rằng có ấn tượng rất sâu sắc với tôi nên hỏi bạn xin số điện thoại của tôi và anh muốn làm quen. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui sướng đến mức nào. Cả đêm tôi không ngủ được, nhiều ngày sau vẫn mơ mơ màng màng vì vui sướng. Chúng tôi nhắn qua nhắn lại, rồi hẹn gặp nhau và dần trở thành người yêu lúc nào chẳng hay.
Tôi rất yêu anh, tôi cảm nhận được anh cũng yêu tôi. Tôi giấu anh về gia thế của mình, chỉ mong tìm kiếm tình yêu đích thực. Anh cũng không hỏi han gì về bố mẹ tôi, lúc nào gặp nhau, anh cũng giành cho tôi tình cảm tốt đẹp nhất. Tôi phải thừa nhận rằng anh rất giỏi ăn nói, anh nói gì cũng khiến tôi vui. Anh làm gì tôi cũng thấy hợp lý, hài lòng.
Tôi phải thừa nhận rằng anh rất giỏi ăn nói, anh nói gì cũng khiến tôi vui. Anh làm gì tôi cũng thấy hợp lý, hài lòng. (Ảnh minh họa)
Sinh nhật người yêu, tôi lấy tiền tiết kiệm, mua cho anh một chiếc đồng hồ đeo tay của Đức. Lúc đầu anh không nhận, anh nói quá đắt tiền, anh biết tôi mới đi làm, tiền lương không có bao nhiêu. Tôi rất cảm động vì anh có tình có nghĩa như thế nên tôi nói dối anh rằng đây là hàng nhái. Đến lúc này anh mới đồng ý nhận.
Từ đó, tình cảm của chúng tôi càng ngày càng gắn bó. Ngày nào không gặp nhau, anh đều nhắn tin gọi điện cho tôi nói nhớ nhung, yêu thương. Có lần tôi hỏi anh có để ý tới nhan sắc của tôi không? Anh nói rằng trong mắt anh, tôi rất đẹp, đẹp hơn nhiều cô gái đi thẩm mỹ ngoài kia. Và rằng anh yêu tôi vì con người tôi chứ chẳng phải vì những gì tôi có bên ngoài. Tôi tin anh, và cảm thấy may mắn vì có một người bạn trai như anh.
Cuối tuần vừa rồi, tôi bị sốt cao. Mẹ tôi không yên tâm nên bắt tôi vào viện kiểm tra. Tôi gọi điện cho người yêu thì đúng lúc anh đang tham gia cuộc họp ở công ty nên hứa họp xong sẽ vào viện thăm tôi. Anh dặn dò tôi nhớ nghỉ ngơi và xuýt xoa thương tôi. Nghe thấy tiếng xả nước, tôi mới biết anh đang trong nhà vệ sinh để gọi điện cho tôi. Tôi vội vã giục anh vào họp tiếp, đừng lo cho tôi.
Nằm truyền hết một chai nước thì cơn sốt cũng hạ, sức khỏe ổn định hơn. Tôi đang định nằm ngủ chờ người yêu đến đón thì nhận được điện thoại của một khách hàng quen, muốn tư vấn thêm về các khoản thuế phát sinh. Nói chuyện qua điện thoại không tiện nên tôi hẹn gặp chị ấy ở quán cà phê gần công ty của chị, cũng tiện đường tôi từ bệnh viện về nhà.
Hai chị em ngồi ở sảnh ngoài trời, nói chuyện được 10 phút thì tôi cảm thấy hơi nhức đầu nên xin phép vào nhà vệ sinh một lát. Vừa bước qua cánh cửa vào bên trong quán cà phê, tôi choáng váng nhìn bạn trai mình đang ôm một người phụ nữ trông khá già lại béo ngấn mà âu yếu cưng nựng. Cả hai mải mê ôm ấp nhau đến mức không hề phát hiện ra tôi.
Tôi vội lùi lại phía sau, ngồi xuống ghế sô pha cách một bức tường với chiếc ghế của hai người họ. Tôi thấy anh nói rất nhiều lời tình tứ với người phụ nữ kia. Còn bà ta thì luôn miệng gọi bạn trai tôi là “cưng”. Chỉ nghe thôi mà tôi đã cảm thấy buồn nôn và tủi nhục. Ấy thế mà người yêu tôi có vẻ thích thú lắm, anh nịnh hót bà ta, nói những lời yêu đương sến súa, rồi khen bà ta đẹp này đẹp nọ.
Chỉ nghe thôi mà tôi đã cảm thấy buồn nôn và tủi nhục. Ấy thế mà người yêu tôi có vẻ thích thú lắm... (Ảnh minh họa)
Rồi tôi thấy bà ta nói phải về đi đón con, hẹn anh sang tuần gặp lại. Trước khi đứng lên, bà ta rút ví ra, lấy một tập tiền đưa cho anh: “Lần này vội quá, không mua quà cho cưng được, cưng cầm tạm ít tiền mua đồ mới. Bữa sau mình gặp, em đưa cưng đi mua sắm sau. Nhớ điện thoại cho em nha cưng”.
Người yêu tôi cũng vui vẻ cầm tiền cất vào ví và bông đùa đáp lại. Rồi chờ khi bà ta đi khuất, anh vội vuỗi quần áo như sợ bẩn, súc miệng mấy lần liền và lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe rõ. Sau đấy anh gọi tính tiền và rời đi.
Đau đớn bủa vây nhưng tôi vẫn cố gắng nén khóc để bước ra khỏi cửa. Chị khách hàng thấy sắc mặt tôi tái nhợt nên hỏi tôi không khỏe ở đâu? Tôi bảo không sao, nhưng cũng không thể tiếp tục ngồi với chị nữa nên gọi taxi ra về trước. Đi được nửa đường thì tôi nhận được cuộc gọi của bạn trai. Anh hỏi tôi ở viện nào để anh vào thăm. Tôi nói tôi mệt nên muốn ngủ, tỉnh ngủ tôi sẽ gọi cho anh.
Từ lúc đó đến giờ trôi qua đã 18 tiếng, tôi nhận được 6 tin nhắn của anh, chất chứa đầy lo lắng và quan tâm. Tôi không nhắn lại, tôi đã mất niềm tin vào anh, cảm thấy rất thất vọng về con người thật mà tôi đã nhìn thấy. Tôi đoán anh là một kẻ đào mỏ, một tên trai bao, một gã lừa gạt, nhưng sao những gì anh thể hiện trước tôi lại chân thật đến vậy? Liệu có phải anh yêu tôi thật lòng song vì một lý do bất đắc dĩ nào đó nên phải kiếm tiền bằng phương thức ấy? Giờ tôi nên làm như thế nào hả mọi người ơi?