Ngày mới lấy Hoàng, ai cũng bảo Thảo may mắn bởi được gả vào gia đình danh giá, có điều kiện. Chồng cô lại đẹp trai, luôn luôn thể hiện sự ga lăng. Nhưng lấy được 2 năm thì Hoàng đổ đốn, hiện nguyên hình là kẻ ỷ lại, lười biếng, ăn bám vào vợ con.
Anh ta chẳng chịu đi làm, ngày ngày chỉ cờ bạc rồi nhậu nhoẹt với bạn bè. Số tiền hồi môn hai vợ chồng có trước cưới, Hoàng cũng nướng vào thú vui của hắn.
Mọi việc trong nhà đều đổ dồn lên vai Thảo. Không thể cáng đáng được nhiều việc, Thảo đành bỏ công việc yêu thích của mình để lui về chăm con.
Có lần vì quá bức xúc với chồng, Thảo đã gay gắt: "Anh xem bây giờ anh gần 30 tuổi đầu rồi mà chẳng có gì trong tay, ngoài cái mã. Nhưng cái mã cũng có gọt ra mà ăn được đâu. Anh cũng phải có trách nhiệm cùng em chăm nuôi con chứ".
Thấy Thảo nóng tính với Hoàng, thì mẹ chồng cô không vui ra mặt. Bà lập tức bênh con trai: "Của cải nhà này ăn mấy đời không hết, tội gì đi làm cho già người".
Được mẹ bênh Hoàng càng ngày càng quá quắt. Có những đêm anh đi chơi không về, hoặc có về thì người toàn nồng nặc mùi rượu, thuốc lá.
Thảo biết mình chọn sai chồng. Cô cay đắng hiểu ra câu nói: "Lấy chồng như một canh bạc cuộc đời". Và trong cuộc chơi này cô là người thua ê chề.
Cô cố gắng không bận tâm về chồng nhiều nữa mà dành nhiều thời gian cho con mình. Bởi cô biết đứa trẻ cũng giống như mẹ nó, chịu nhiều thiệt thòi khi có bố là kẻ vô tâm, chơi bời.
Thảo cũng không dám tâm sự nhiều với bạn bè, phần vì tự ti phần vì chính cô là người chọn anh. Cô luôn hi vọng có một ngày nào đó, Hoàng suy nghĩ lại và yêu thương mẹ con cô như ngày 2 người mới quen nhau.
Nhưng nhẫn nhịn của con người có giới hạn. Hoàng liên tục khiến Thảo thất vọng ê chề, thậm chí còn tăng xông vì tức giận. Chơi bời đã đành, lười biếng đã đành, anh còn nay cặp cô này, mai cặp cô khác. Hoàng công khai luôn chẳng có chút nào dè dặt với vợ mình.
Con giun xéo lắm cũng quằn, Thảo quyết định đơn phương ly hôn. Cô nghĩ đó là giải thoát cho mình, hơn nữa cũng giúp con trai cô có được cuộc sống tốt hơn.
Đã đến lúc cô phải thẳng thắn đối diện với hoàn cảnh của mình. Cô thôi tưởng tượng và hi vọng viển vông về sự thay đổi của Hoàng. Anh ta sống trong vỏ bọc cưng chiều của mẹ thì sẽ không bao giờ trưởng thành.
Đây cũng là quyết định mà Thảo mong rằng sẽ là cú sốc đối với Hoàng. Cô muốn vì cú sốc này mà anh ta làm lại cuộc đời. Dù sau này có quay về với mẹ con cô hay yêu và lấy người khác thì Hoàng sẽ trưởng thành và có trách nhiệm hơn.
Ngày 2 người ra tòa, Thảo đi một mình nhưng Hoàng lại có mẹ hậu thuẫn. Gặp cô, mẹ Hoàng không được nụ cười niềm nở, bà lại cà khịa cô rằng: "Gớm, lấy vào chỗ sướng vẫn ngớp chỗ khác. Để xem bỏ con tôi thì cô sẽ thế nào?".
Thảo nhịn nhục không cãi lại nửa lời. Còn Hoàng thì vẫn khinh khỉnh. Vì cái sĩ diện hão huyền anh cũng chẳng thèm xuống nước xin vợ quay về.
Ly hôn được 2 tháng, Thảo bỗng nhận được tin Hoàng vỡ nợ bỏ trốn. Anh ta còn cắm cả căn nhà bố mẹ đang ở để nướng vào cờ bạc. Căn nhà đó là mồ hôi công sức của bố mẹ Hoàng bao năm lao động chắt chiu. Cay đắng hơn, bán đi cả nhà, dốc hết tiền tiết kiệm của bố mẹ ra cũng không đủ để trả nợ cho Hoàng.
Nghe xong tin này, mọi người đều nói Thảo may mắn vì biết trước mà bỏ hắn. Nhưng trong lòng cô đâu có gì vui, chẳng có gì hả hê. Bởi dù sao cô và Hoàng cũng từng đầu ấp tay gối nhiều năm.
Chiều qua mẹ Hoàng bỗng gọi cho Thảo khóc lóc: "Mẹ sai rồi, sai rồi con ạ. Mẹ không ngờ nó lại đốn mạt, sa đọa đến như thế..."
Nghe mẹ chồng tâm sự, Thảo cũng khóc theo. Từ một gia đình danh giá, giờ nhục nhã ê chề, trở thành "trắng tay". Bố mẹ chồng cũ của Thảo cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc họ được an phận tuổi già. Thảo thương nhưng cũng không biết làm sao, có bao nhiêu tiền của cô cũng đã nai lưng trả cho chồng những ngày trước đó.
Giữa đêm, Thảo cũng nhận được một tin nhắn ngắn gọn của Hoàng: "Anh xin lỗi vợ rất nhiều".
Tự nhiên cô cảm thấy bối rối vì không biết nên xử lý thế nào. Cô còn thương Hoàng rất nhiều nhưng nghĩ về những ngày tháng cũ cô lại sợ...