Tôi 28 tuổi, chuẩn bị kết hôn nhưng có lẽ đám cưới này sẽ không thể tổ chức được nữa. Bởi vì cả tôi và chồng chưa cưới đều không đồng tình với suy nghĩ về cuộc sống hôn nhân của đối phương.
Chúng tôi yêu nhau đến nay đã 2 năm. Trong thời gian yêu thì chẳng có gì mâu thuẫn hay cãi cọ cả. Đơn giản vì cả hai đều bận chăm lo cho sự nghiệp của mình. Anh nỗ lực bao nhiêu thì tôi cũng quyết tâm bấy nhiêu vì không muốn thua kém bất cứ ai, kể cả chồng mình.
Khi về chơi nhà anh, bố mẹ anh hỏi chuyện về công việc, lương tháng… tôi rất tự tin trả lời. Và tôi cũng nhìn ra sự ngưỡng mộ của bố mẹ anh dành cho tôi. Em gái anh từng kể với tôi rằng, mẹ anh đi đâu cũng khoe rằng con trai bà có cô bạn gái giỏi giang, là giám đốc, tuổi còn trẻ mà được các sếp tin tưởng, bạn bè nể phục…
Từ nhỏ tôi đã ý thức được rằng, chỉ có học thật giỏi, kiếm được việc làm tốt, nếu không giàu có thì phải có địa vị xã hội, như vậy thì dù nhan sắc có tầm tầm cũng khiến người khác phải ngước nhìn mình. Và tôi đã cố gắng theo đuổi sự nghiệp, đến giờ cũng đã có thành tựu nhất định.
Bạn trai tôi cũng làm ở một công ty tư nhân, anh là trưởng phòng kế hoạch. (Ảnh minh họa)
Bạn trai tôi cũng làm ở một công ty tư nhân, anh là trưởng phòng kế hoạch, nhưng do công ty của anh quy mô to hơn công ty tôi rất nhiều nên chức vụ của anh có thể nói là lớn. Bằng chứng là lương của anh cao hơn tôi rất nhiều.
Sau khi thấy mọi việc ổn định, hai chúng tôi nói chuyện kết hôn. Bàn về vấn đề tổ chức hôn lễ, cả hai thống nhất rất nhanh vì chung quan điểm: "Nhanh, gọn, nhẹ". Chúng tôi dự tính tổ chức tiệc buffet khoảng 300 suất ăn từ 4 giờ chiều cho tới 9 giờ tối, để khách mời nếu bận rộn vẫn có thể đến tham dự.
Nhưng, khi nói về vấn đề sau đám cưới thì chúng tôi lại gặp phải bất đồng lớn. Bạn trai muốn tôi giảm tải công việc để ở nhà nội trợ, có thời gian chăm sóc gia đình và con cái. Anh muốn sau kết hôn, chúng tôi sẽ sinh con sớm, và sinh liền 2 đứa để nuôi dạy luôn. Tôi thì không muốn bị ảnh hưởng tới công việc. Tôi rất yêu thích công việc này, mặc dù rất bận rộn, tiếp khách liên miên, ngày nào cũng đi gặp gỡ đối tác, ký xong hợp đồng thì phải tổ chức tiệc mừng. Rồi còn kế hoạch này, kế sách nọ… Đúng là quỹ thời gian của tôi vô cùng eo hẹp.
Anh nói anh cũng rất bận, nên anh sợ rằng cả hai chúng tôi rồi sẽ sống như kiểu chung phòng trọ chứ không phải là hôn nhân với tổ ấm đáng mơ ước. Anh cần một người vợ ở nhà lo nội trợ để khi anh mệt mỏi, anh có nơi trở về ăn cơm, ngủ nghỉ và có cảm giác ấm cúng trong căn nhà của mình. Anh không muốn khi về, lại biết rằng tôi còn về muộn hơn anh. Anh không muốn ăn những bữa cơm nguội ngắt mang từ nhà hàng về hoặc mua sẵn trên đường.
Bản thân tôi sinh ra không phải để quanh quẩn xó bếp. (Ảnh minh họa)
Tôi thừa nhận suy nghĩ của anh có phần đúng. Nhưng bản thân tôi sinh ra không phải để quanh quẩn góc bếp. Thời đại bây giờ phụ nữ không ai muốn làm kẻ ăn bám. Nếu tôi từ bỏ công việc, đó không còn là tôi nữa. Và tôi chẳng có gì để tự tin và tự hào với đời nữa. Rồi chắc gì anh sẽ trân trọng tôi mãi mãi khi nhìn thấy tôi chỉ là cô vợ nội trợ loanh quanh nhà nhà cửa cửa?!
Vì thế tôi đã từ chối một cách quyết liệt. Tôi đã nghĩ phải đấu tranh bảo vệ quyền lợi của mình ngay trước khi cưới, chứ nếu cưới rồi là khó giải quyết. Và chúng tôi đã cãi nhau, rồi anh giận dỗi bỏ về, còn tôi thì tuyên bố không có đám cưới nào hết.
Theo các anh, các chị và các em, tôi làm thế đúng hay sai? Chẳng lẽ lấy chồng rồi là phải hy sinh sự nghiệp, từ bỏ đam mê của mình? Nếu anh buộc tôi phải lựa chọn hoặc là chồng hoặc là việc, tôi nên chọn bên nào? Mong mọi người cho tôi đôi lời chia sẻ.