Tôi từng là một cô gái xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi. Nhưng yêu nhầm phải người đàn ông sở khanh, khi tôi có bầu thì anh ta bỏ rơi mẹ con tôi. Đứa nhỏ không có tội, tôi quyết định sinh và nuôi con một mình.
Suốt 8 năm qua, mẹ con tôi gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống nhưng rồi dần vượt qua hết. Cũng có nhiều người đàn ông hỏi cưới làm vợ, tôi đều từ chối, vì xác định ở vậy nuôi con.
Đến khi gặp anh thì trái tim tôi rung động, không thể cưỡng lại được và chấp nhận lời tỏ tình của anh. Ngày chúng tôi xác định tiến đến hôn nhân, nhiều người khuyên can tôi đừng lấy anh ấy. Bởi anh nghe lời bố mẹ, ruồng bỏ vợ con. Người như thế lấy chỉ mang nợ vào người.
Nhưng tôi cho rằng anh từng vấp ngã một lần, chắc chắn sẽ rút kinh nghiệm và sống tốt hơn. Với lại anh có tiềm lực kinh tế, nương tựa vào anh, mẹ con tôi sẽ bớt khổ hơn.
Sau khi cưới, tôi chuyển về nhà anh sống và thoát khỏi cảnh thuê phòng trọ. Mỗi tháng anh cũng đưa tôi khoản tiền để chi tiêu sinh hoạt và tiền tôi kiếm được dành để tiết kiệm.
2 năm nay, anh đối xử với con tôi rất tốt, anh cũng cưng chiều vợ. Mỗi dịp lễ Tết anh đều mua quà tặng mẹ con tôi. Từ ngày sống cùng anh, cuộc sống của tôi như được thăng hạng. Trong lúc tôi đang cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên người chồng tốt thì phát hiện ra bí mật anh giấu kín một tháng nay.
Ngày hôm kia, tôi đang dọn dẹp đống tài liệu trên giá sách của chồng cho gọn gàng ngăn nắp thì phát hiện ra một bản di chúc chồng kẹp trong một quyển sách. Trong đó viết nếu chẳng may anh có mệnh hệ gì thì ngôi nhà mà chúng tôi đang sống sẽ thuộc về em trai anh ấy. Thời gian trong bản di chúc là viết khoảng một tháng trước.
Tôi đã khóc khi đọc xong tờ giấy đó. Anh còn trẻ và khỏe thế mà đã nghĩ đến lập di chúc. Dường như anh sợ chẳng may một ngày nào đó chết đi, tài sản của anh sẽ thuộc về mẹ con tôi. Thế nên anh phòng xa bằng cách lập di chúc để tài sản cho người thân chứ không phải vợ mới.
Anh không tin tưởng và yêu thương mẹ con tôi thật lòng. Chẳng qua lấy tôi về để có người lo cơm nước và phòng lúc ốm đau bệnh tật. Theo mọi người, tôi nên im lặng coi như chưa biết gì về tờ di chúc hay nói tất cả suy nghĩ của bản thân rồi ly hôn?