Chồng tôi đi làm xa nhà từ khi tôi đang bầu đứa con đầu lòng. Tới giờ con tôi đã được 2 tuổi rồi. Hầu như tháng nào anh cũng về thăm vợ con. Thu nhập của anh cũng khá, tôi ở nhà với mẹ chồng, vừa chăm mẹ chồng vừa chăm con, cuộc sống coi như ổn thỏa.
Thế nhưng nửa năm qua chồng tôi không về thăm vợ con và mẹ. Ban đầu qua 2 tháng anh chưa về, tôi hỏi han thì anh bảo công việc đang bận lắm không về được. Qua 3 tháng, 4 tháng vẫn vậy khiến tôi và mẹ ở nhà dần sốt ruột. Đợi cả nửa năm mà chồng vẫn cáo bận thì tôi và mẹ quyết định phải lên tận nơi xem anh sinh sống, làm việc ra sao.
Chúng tôi không ai nói ra miệng nhưng trong lòng đều không khỏi nghĩ đến khả năng anh ấy có người khác ở chỗ làm. Tiền nong dạo gần đây gửi về nhà cũng ít hơn trước. May mắn tôi có mẹ chồng ủng hộ, gửi con cho bà ngoại xong tôi cùng mẹ chồng khăn gói lên tận nơi tìm chồng.
Tìm đến chỗ anh làm, chúng tôi được người tốt bụng dẫn vào tận khu nhà tạm dành cho kỹ sư và công nhân công trình ở. Đây cửa phòng của chồng, tôi và mẹ sững người nhìn thấy cảnh tượng trên giường. Chồng tôi đang nằm nghỉ với một bên chân bị bó bột!
Thấy vợ và mẹ lên bất ngờ, anh ngạc nhiên lắm. Hai người chúng tôi hốt hoảng hỏi thăm chân của anh, nghe anh kể lại mà tôi và mẹ chồng đều không kìm được nước mắt.
Hóa ra đợt vừa rồi công việc gặp trục trặc, công trình giải ngân chậm nên lương của anh cũng bị nợ. Chồng tôi phải đi vay người quen, bạn bè lấy tiền gửi về cho vợ. Chính vì thế anh mới không dám về thăm nhà, sợ tốn kém tiền đi lại.
Dạo gần đây lương đã có nhưng anh chẳng may gặp tai nạn trong lúc đang làm việc, bị rạn xương chân. Giám đốc cho anh về nhà mà chồng tôi kiên quyết không về. Phần vì sợ mẹ và vợ lo lắng, thêm gánh nặng chăm sóc cho anh. Phần vì ở lại công trình anh vẫn có thể làm việc được trên giấy tờ và máy tính. Bệnh viện tuyến huyện không xa công trình lắm, ở chung phòng với anh còn 1 người nữa, bản thân vẫn chống nạng đi lại được nhẹ nhàng, anh tính toán sơ sơ rồi quyết định ở lại.
Tôi thương anh đứt ruột, cùng với mẹ chồng lập tức khuyên anh về nhà tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn. Anh không chịu, bảo công trình đang dang dở, nếu bỏ ngang thì kết thúc công trình sẽ không được tiền thưởng. Vừa thương vừa giận anh, tôi phải làm sao để khuyên chồng về nhà nghỉ đây hả mọi người?