Người ta nói vợ chồng yêu nhau thì mới cưới và chung sống được với nhau. Nhưng vợ chồng tôi thì khác. Biết tôi có người yêu ở xa lại chỉ là một người công nhân nghèo, mẹ tôi đã khóc lóc ầm ĩ lên. Bà mắng tôi dại, bà cho ăn học đàng hoàng, không ngờ lại đi yêu một tên khố rách áo ôm. Sau đó, chính mẹ đã ép buộc tôi phải qua lại với T - chồng tôi bây giờ.

Dưới sức ép của mẹ, tôi đã phải chia tay người yêu và đến với T. T hoàn toàn ngược lại với người yêu cũ của tôi. T hống hách, hay khoe của, ăn nói hành xử kiểu kệch cỡm. Tôi không muốn làm vợ anh ta thì mẹ quát mắng. 

Bà bảo gia đình T giàu có, anh ta đã hứa nếu trở thành con rể sẽ mua tặng bà một chiếc xe ô tô xịn. Bà còn bảo tôi nông cạn, lấy chồng giàu rồi sẽ vun đắp được hạnh phúc chứ lấy chồng nghèo thì hạnh phúc đến đâu cũng bị khó khăn làm tan nát. Tôi bật khóc, cay đắng khi nhận ra, mẹ không hề suy nghĩ cho hạnh phúc của tôi. 

Ngày cưới, tôi thất thần, hoang mang tột độ. Vì trước đó, tôi đã lén gặp người yêu cũ vài lần và có quan hệ với nhau. Khi tiễn tôi lên xe hoa, mẹ ôm lấy tôi, vỗ về, bảo bà chỉ cố gắng để tôi có được cuộc sống tốt nhất. Tôi ngửa mặt lên trời cho nước mắt khỏi chảy xuống. Ngày cưới, tôi chẳng thể nở nổi một nụ cười, dù chỉ là gượng ép.

Tăng ca 9 giờ tối về, cơm nước chưa có, con chưa ăn còn chồng nằm dài chơi game, tôi ức chế quá đòi ôm đồ bỏ đi thì anh lấy ra cuốn sổ khiến tôi điêu đứng - Ảnh 1.

Mọi việc nhà đều do một tay tôi làm hết. (Ảnh minh họa)

Những ngày sau đó, tôi luôn sống trong buồn chán. Đến khi biết mình có thai, tinh thần tôi mới khá lên được một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy tuần tuổi của thai nhi thì tôi biết chắc đó là con của người yêu cũ. Điều này khiến tôi lại phải sống trong nơm nớp lo sợ. 

Thời gian tôi mang thai, T chiều chuộng tôi lắm, còn thường xuyên hôn bụng tôi và bảo mong chờ đứa con này. Đến khi con ra đời, T cũng chiều con vô cùng. Con thích gì là T mua cái đó. Chính tôi cũng cảm thấy đứa bé đã khiến T thay đổi đi nhiều. Nhưng càng như vậy, tôi càng hoảng sợ nhiều hơn.

Cho đến một hôm, T nhất mực đòi ra ở riêng. Không chỉ tôi mà cả bố mẹ chồng đều rất bất ngờ. Nhưng trước sự kiên quyết của chồng tôi, mọi người buộc phải đồng ý. Chúng tôi mua căn hộ ở trung tâm thành phố nhưng chồng lại không chịu thuê người giúp việc. Mọi việc nhà đều do một tay tôi làm hết.

Hơn nữa, anh ta càng lúc càng lạnh nhạt với con. Nhìn con đòi bố, bố thì mải mê nằm chơi game, tôi xót xa cả lòng. Dù biết là tôi sai nhưng con cũng đâu có tội lỗi gì? Tôi chỉ không ngờ, chồng mình đã biết sự thật về con rồi.

Tăng ca 9 giờ tối về, cơm nước chưa có, con chưa ăn còn chồng nằm dài chơi game, tôi ức chế quá đòi ôm đồ bỏ đi thì anh lấy ra cuốn sổ khiến tôi điêu đứng - Ảnh 2.

T bảo nếu tôi dám rời khỏi nhà, anh ta sẽ công khai bí mật về thân thế của con tôi. (Ảnh minh họa)

Hôm đó, tôi tăng ca về nhà đã 9 giờ tối. Bước vào nhà, tôi càng bất ngờ hơn bởi chồng vẫn nằm chơi game, con thì chưa ăn, cơm chưa nấu. Bao nhiêu uất ức dồn nén bùng phát, tôi hùng hổ đòi bế con về nhà ngoại. Nào ngờ lúc đó, T cười lạnh nhạt rồi lấy ra cuốn sổ đen. Vừa thấy cuốn sổ, tôi đã tái mặt.

Cuốn sổ ấy là sổ chi tiêu mà tôi đã cất giữ bao lâu nay. Mỗi tháng, người yêu cũ đều gửi cho con tôi 2 triệu tiền trợ cấp dù tôi không hề đòi hỏi. Anh nói rằng đó là trách nhiệm của anh với con. Và tôi đều ghi lại tất cả rồi đem số tiền kia đi gửi ngân hàng theo kiểu tích lũy. 

Tôi đứng sững, không hiểu nổi anh lấy cuốn sổ ấy từ khi nào vì tôi đã giấu nó tận đáy tủ quần áo rồi. Thấy tôi luống cuống, chồng tôi cười nhạt rồi bảo: "Không ngờ bao lâu nay tôi lại đi nuôi con tu hú. Thật là nhục nhã cho tôi mà. Giờ mà cô muốn bỏ đi thì đừng trách tôi để tất cả mọi người biết chuyện cô đã cắm sừng tôi trước ngày cưới như thế nào. Để cả họ nhà cô phải xấu hổ vì có một đứa con gái như cô".

Từ hôm đó đến nay, tôi sống trong đau đớn, sợ hãi và dằn vặt. Tôi nên làm gì bây giờ? Rời bỏ hay cố gắng nhẫn nhịn để mọi chuyện được bình yên? 

(Xin giấu tên)